Phong Thần Châu

Chương 6890: Lời vàng ý ngọc



“Nhưng tôi có một điều kiện, tôi muốn đích thân giết chết Đao Gia, tôi còn muốn chiếm cháu gái của lão, Diêu Nhược Nam!”



Tô Phương Hoa nhốt mình trong thư phòng ở biệt thự lưng chừng núi.

Anh ta đã không ra ngoài suốt ba ngày liền rồi.

Một phần là vì không có mặt mũi nào ra ngoài.

Còn phần khác, bây giờ mông anh ta vẫn còn ê ẩm.

Cơn phẫn nộ không tài nào kềm chế nổi.

Sự thù hận kết tụ không tan.

Khiến cho Tô Phương Hoa đứng bên bờ vực sắp sửa sụp đổ.

Lý Phong! Lý Phong! Nhất định anh ta phải giết chết cái thằng khốn nạn đó! Băm thây nó thành vạn khúc!

Nhưng mà bây giờ gia tộc đang nhốt anh ta trong biệt thự.

Ít nhất phải đợi đến khi tất cả mọi chuyện trôi qua.

Đợi đến khi mọi người dần dần quên hết mấy việc này.

Tô Phương Hoa mới có thể xuất hiện trước mặt công chúng một lần nữa.

Nhưng trong khoảng thời gian này, anh ta phải làm sao đây?

Vừa nghĩ đến cảm giác nhục nhã ấy là anh ta đã hận đến mức cắn răng nghiến lợi.

Bây giờ tối nào anh ta cũng nghĩ đến việc làm sao để giết chết Lý Phong.

Giày xéo Hứa Mộc Tình thật thảm.

Vào lúc này, thư ký mở cửa ra, anh ta đứng trước cửa rồi nói khe khẽ: “Cậu chủ, Hứa Thiên Tứ đến rồi, muốn gặp cậu ạ”.

“Không gặp! Bảo anh ta cút đi”.

Tô Phương Hoa rống lên mà không buồn quay đầu nhìn lại.

Thư ký vẫn đứng im tại chỗ, anh ta nói nhỏ nhẹ: “Hứa Thiên Tứ nói anh ta đến đây là để bàn bạc với cậu xem làm sao mới có thể thoát khỏi hoàn cảnh khó khăn hiện tại, đồng thời giày xéo Hứa Mộc Tình”.

Anh ta vừa mới nói dứt lời, Tô Phương Hoa quay phắt lại.

“Kêu anh ta cút vào đây!”

Trong mắt Tô Phương Hoa, Hứa Thiên Tứ chính là một kẻ vô dụng.

Nếu là lúc bình thường, anh ta còn không buồn để mắt đến Hứa Thiên Tứ.

Nhưng mà câu nói ban nãy của thư ký lại hợp với mong muốn trong lòng Tô Phương Hoa.

Vào giờ phút này, Tô Phương Hoa chỉ có một ý nghĩ mà thôi.

Anh ta muốn chà đạp Hứa Mộc Tình, đồng thời giết quách Lý Phong đi!

Sau khi đi vào trong, Hứa Thiên Tứ nói thẳng.

“Cậu Tô, bây giờ tôi có một chiêu, không những có thể giúp cậu lột da rút gân của Lý Phong”.

“Mà còn có thể giúp cậu chà đạp Hứa Mộc Tình trước mặt Lý Phong”.

Hứa Thiên Tứ đến quá đúng lúc!

Tô Phương Hoa không tỏ thái độ gì ngoài mặt, anh ta đanh mặt mà nói: “Có gì muốn nói thì nói đi, anh có cách gì?”

Hứa Thiên Tứ nói thẳng với anh ta: “Hứa Mộc Tình có một người chị họ tên là Trương Diệu Diệu, bây giờ cô ta đang đi làm trong tập đoàn Tô thị”.

Chương 139: Lời vàng ý ngọc

“Gia đình Trương Diệu Diệu vô cùng tham tiền, nếu như cậu Tô có thể cho bọn họ một ít tiền thì bọn họ có thể bán đứng bất kỳ ai”.

Nghe thấy thế, Tô Phương Hoa hừ lạnh: “Cái ả Trương Diệu Diệu ấy là xe buýt công cộng ngàn người cưỡi vạn người chơi, loại người đê tiện như ả có ích lợi gì?”

“Cậu Tô, Trương Diệu Diệu vô dụng nhưng mẹ của cô ta, Liễu Hồng Hoa lại dùng được! Liễu Hồng Hoa tham tiền hơn Trương Diệu Diệu nhiều”.

“Chỉ cần Liễu Hồng Hoa làm trung gian, tiếp tục duy trì việc hợp tác giữa tập đoàn Tô thị và tập đoàn Lăng Tiêu”.

“Cậu Tô có thể lợi dụng dự án hợp tác để dụ Hứa Mộc Tình và Lý Phong lên tỉnh”.

Nghe đến đây, ánh mắt Tô Phương Hoa lập tức sáng bừng.

Kế hoạch của Hứa Thiên Tứ khá là thú vị.

Tô Phương Hoa gõ tay xuống mặt bàn, giọng nói không còn gắt gỏng như ban nãy nữa.

Rõ ràng giọng điệu của anh ta trở nên hơi sốt ruột: “Anh nói tiếp đi”.

“Ngoại trừ Lý Phong và Hứa Mộc Tình ra, còn có một người vô cùng quan trọng nữa cũng sẽ đi theo”.

“Người ấy chính là Hứa Hạo Nhiên, em trai của Hứa Mộc Tình”.

“Thằng nhóc này dốt nát, cả ngày chỉ biết ôm mộng thành ngôi sao”.

“Hơn nữa cậu ta còn mê bài bạc, cậu có thể lợi dụng Hạo Nhiên để kéo Lý Phong ra xa Hứa Mộc Tình, thiết lập cạm bẫy chờ Lý Phong nhảy xuống!”

“Đến lúc ấy, cậu có thể vừa thưởng thức cảnh tượng Lý Phong bị những tay đánh đấm mà cậu đã cho mai phục từ trước đến bán sống bán chết”.

“Vừa có thể lên giường chà đạp Hứa Mộc Tình trước mặt cậu ta!”

Tô Phương Hoa giở nụ cười gian ác: “Được! Chuyện này cứ quyết định như thế đi!”

Hứa Thiên Tứ cầm tấm thẻ vàng mà Tô Phương Hoa đã cho anh ta trong tay, bước ra khỏi căn biệt thự với nụ cười mãn nguyện.

Anh ta đi lên xe, nở nụ cười lạnh.