Phong Thần Châu

Chương 6892: “Sao em cứ cảm thấy chuyện này kỳ quặc thế nào đấy?”



Hứa Mộc Tình nhanh chóng đi đến trước mặt Lý Phong, hỏi xem sáng nay anh đã đi đâu? Làm gì? Gặp ai?

Nói chung, sự tập trung chú ý của cả nhà đều dồn hết lên người Lý Phong.

Vào lúc này, tiếng đàn nhị thê lương phát ra từ trong tivi.

Hứa Hạo Nhiên lập tức cảm thấy buồn não lòng.

Cậu ta không khỏi hát một bài ca Mân Nam cũ theo điệu nhạc.

“Tính mệnh của người khác là vàng là bạc”.

“Tính mệnh của tôi chẳng đáng tiền”.

“Người khác mở miệng, lời vàng ý ngọc”.

“Nếu như tôi nhiều lời…”

Hứa Hạo Nhiên còn chưa hát xong bài ca tiếng Mân Nam, đột nhiên có tiếng gõ cửa vang lên.

Liễu Ngọc Phân đá cậu ta: “Còn ngẩn ra đó làm gì? Mau đi mở cửa”.

“Mẹ à! Mẹ yêu dấu à! Lẽ nào mẹ không thấy nước mắt của con sắp sửa tuôn rơi rồi à? Bây giờ con còn nghi ngờ có phải con được tặng lúc mẹ nạp thẻ điện thoại không đấy?”

“Không phải tặng đâu, năm ấy mẹ đã nhặt con trong sọt rác ở nhà vệ sinh công cộng đó, được chưa? Mau đi ra mở cửa”.

Hứa Hạo Nhiên đi ra ngoài cửa với gương mặt đau thương.

Cậu ta vừa mở cửa đã nhìn thấy gia đình Liễu Hồng Hoa.

Bọn họ còn cầm theo giỏ trái cây và một ít quà trong tay.

Chương 140: Thời thế thay đổi

Hứa Hạo Nhiên đóng sầm cửa lại như thể chẳng nhìn thấy gì cả.

“Ầm”.

Hứa Hiếu Dương tắt bản đàn nhị hồ thê lương trong tivi rồi đi ra ngoài.

Ông ấy hỏi Hứa Hạo Nhiên: “Ai đến đấy, sao con lại đóng cửa?”

Tiếng nói của Liễu Hồng Hoa vang vọng vào trong: “Em rể, là chị họ đây, em mau mở cửa đi”.

Vừa nghe thấy giọng nói cửa Liễu Hồng Hoa, Hứa Hiếu Dương không khỏi chau mày.

Ông ấy mở cửa ra bèn nhìn thấy Liễu Hồng Hoa và Trương Toàn Đức cầm quà trong tay.

Ngoài ra, Trương Diệu Diệu cũng đứng bên ngoài với nụ cười giả dối.

Mặc dù không mấy thích gia đình của bọn họ, nhưng dù gì cũng là họ hàng.

Hứa Hiếu Dương mời ba người họ vào nhà.

Sau khi khách sáo vào câu, Liễu Hồng Hoa nói bọn họ đến đây là để xin lỗi.

Rồi sau đó, bà ta lại gạt bỏ mâu thuẫn giữa hai nhà với đôi ba câu nói.

Nói là trước kia hai nhà thân thiết với nhau thế nào thế nào, hòa thuận thế nào thế nào.

Tổng kết lại bằng một câu, bà ta hy vọng tập đoàn Lăng Tiêu và tập đoàn Tô thị lại có cơ hội hợp tác với nhau.

Nếu là thế, Trương Diệu Diệu có thể lên chức trong tập đoàn.

Tập đoàn Lăng Tiêu của bọn họ có thể lên tỉnh phát triển, đôi bên cùng có lợi.

Bây giờ tập đoàn Lăng Tiêu đã đứng vững gót chân ở Đông Hải.

Đúng là Hứa Hiếu Dương có lòng muốn khai thác một vài nghiệp vụ mới ở trên tỉnh.

Vốn dĩ Hứa Hiếu Dương và Hứa Mộc Tình cũng tha thiết hy vọng có thể hợp tác với tập đoàn Tô thị.

Chỉ có điều, Tô Phương Hoa không giống như trong lời đồn.

Sau một bữa cơm, tất cả những hiểu lầm trước đó đều được hòa giải.

Họ hàng dù gì cũng là họ hàng, máu vẫn đặc hơn nước.

Đợi đến khi gia đình Liễu Hồng Hoa đi về, Hứa Hạo Nhiên lặng lẽ đến gần Lý Phong rồi len lén nói với anh.

“Sao em cứ cảm thấy chuyện này kỳ quặc thế nào đấy?”

Lý Phong còn chưa nói gì, Liễu Ngọc Phân đã nhéo tai Hứa Hạo Nhiên: “Nói bậy cái gì thế? Dù gì bà ấy cũng là dì của con, họ hàng một nhà sẽ không làm hại chúng ta đâu”.

Hứa Mộc Tình nhìn Lý Phong: “Anh thấy thế nào? Chúng ta có cần hợp tác với tập đoàn Tô thị không?”

Lý Phong nhân cơ hội này cầm lấy bàn tay mảnh mai mềm mại của Hứa Mộc Tình, anh cười tươi tắn rồi nói.

“Quyền quyết định nằm trong tay em, cho dù em muốn làm sao thì anh cũng sẽ ủng hộ em vô điều kiện”.

Lý Phong vừa nói vừa dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve lòng bàn tay của Hứa Mộc Tình.

Hứa Mộc Tình cảm thấy như có một chú mèo con đang cào trong lòng mình vậy, cô vội vàng rút tay về như thể bị điện giật.

Hứa Mộc Tình hờn dỗi liếc mắt nhìn Lý Phong: “Ghét anh ghê!”