hàng đang trong quá trình tu sửa rồi.
Theo yêu cầu của Lý Phong, trong vòng ba ngày sẽ khai trương.
Nhưng bây giờ bọn họ còn thiếu quá nhiều thứ.
Xét cho cùng, Bách Vị Nguyên cũng được xác định là một nhà hàng cao cấp.
Không thể lấy những món ăn thường ngày hay nấu ở nhà, làm qua loa ra trước mặt khách hàng được.
Bây giờ những người đi ăn ở nhà hàng thật sự hiếm khi ăn những món ăn ở nhà.
Bọn họ đến đây vì muốn thưởng thức những món mà bọn họ chưa từng được ăn.
Khi Hứa Mộc Tình vẫn đang đau đầu suy nghĩ, Lý Phong đứng ở bên cạnh, đột nhiên nói một câu.
Anh nhìn Tiết Đại Bàn: “Ông là người ở đây, chắc cũng quen biết các vùng lân cận đúng không?”
“Hai ngày tới ông đi khắp các vùng lân cận quanh đây đi”.
“Gia đình nào trồng rau, nuôi gà, nuôi vịt”.
“Thậm chí cả nuôi lợn, nuôi dê, trồng các loại củ quả, ông đi thu thập tất cả nguồn nguyên liệu này lại cho tôi”.
“Đem tất cả các loại trái cây tươi, rau và thịt ở làng Hoa Khê này vận chuyển đến nhà hàng trong thành phố”.
“Cách này cũng được coi là một nông trại trồng rau tự nhiên”.
Lý Phong nói như vậy, Hứa Mộc Tình không khỏi ngây người ra nhìn anh.
Bình thường các công việc của công ty, Lý Phong không bao giờ can thiệp vào, hay nói cách khác, anh không thể can thiệp được.
Dù sao thì Lý Phong cũng không hiểu gì về lĩnh vực này, anh cũng không có hứng thú.
Tuy nhiên, những lời anh vừa nói không chỉ giải quyết được nhu cầu cấp thiết của Hứa Mộc Tình lúc này.
Mà còn thiết lập được lộ trình cung cấp nguyên liệu trong tương lai cho công ty.
Lý Phong nhìn bộ dạng sững sờ của Hứa Mộc Tình, cảm thấy rất đáng yêu.
Anh không nhịn được vươn tay lên trán Hứa Mộc Tình, gõ nhẹ, cười nói: “Sao thế?”
“Chồng, sao anh giỏi vậy?”
Lý Phong hoàn toàn không để ý đến hai bóng đèn lớn ở bên cạnh, nhướng mày, nhìn Hứa Mộc Tình.
Anh ghé sát vào tai Hứa Mộc Tình thì thầm.
“Chuyện gì mà anh chả giỏi”.
Nghe thấy Lý Phong nói như vậy, Hứa Mộc Tình đỏ mặt.
Cô hờn dỗi liếc nhìn Lý Phong một cái.
“Ý em là, sao anh lại nghĩ ra được kế hoạch về nông trại trồng rau tự nhiên ấy?”
“Phương pháp này tốt hơn nhiều so với những gì hội đồng quản trị đã bàn bạc trước đó”.
“Vậy à?”
Lý Phong chớp mắt.
Thật ra cách này đã được áp dụng ở Hồng Hải.
Dù sao phần lớn diện tích xung quanh Hồng Hải đều là sa mạc.
Mặc dù ở đó có các mỏ dầu, hơn nữa ngành dịch vụ vận chuyển cũng rất phát triển.
Tuy nhiên, vẫn còn thiếu rất nhiều tài nguyên trên đất liền.
Các sản phẩm nông nghiệp như rau củ quả về cơ bản đều phải nhập khẩu.
Dưới trướng Lý Phong có một người rất có năng lực, anh ấy dùng phương pháp mà Lý Phong vừa nói để tạo ra nông trại trồng rau tự nhiên.
Đồng thời cũng tận dụng hết được nguồn lực ở nông thôn.
Đương nhiên có một số chuyện, bây giờ Lý Phong vẫn chưa tiện nói cho Hứa Mộc Tình biết.