o lại chiếc lắc tay này cho con”.
Viên Đa Đa mím chặt môi, đột nhiên hét một tiếng: “Mẹ!”
Sau đó cô ấy mở rộng cánh tay còn to hơn cả đùi của Hứa Hạo Nhiên, ôm chặt lấy Liễu Ngọc Phân.
“Con gái, con gái, con nhẹ nhàng chút, mẹ sắp không thở nổi được nữa rồi”.
Bị Liễu Ngọc Phân nói như vậy, mặt Viên Đa Đa đỏ ửng lên.
Lúc này, Phan Thúy Hoa bê các món ăn mình tự tay nấu lên, đây đều là những món ăn mà năm đó Lý Phong thích ăn nhất.
Khi cả gia đình đang tận hưởng niềm vui, đột nhiên bên ngoài cửa vang lên tiếng bước chân hỗn loạn và tiếng la hét ầm ĩ.
“Mẹ kiếp! Thằng khốn nào dám động vào cậu Tiền nhà chúng tao, chán sống rồi đúng không?”
Trong lúc nói chuyện, hơn chục người lao vào, trên người tỏa ra luồng khí mạnh mẽ.
Bọn chúng không phải là đám lưu manh bình thường.
Tên nào tên nấy cơ bắp rắn chắc.
Rõ ràng là bọn chúng đều đã luyện võ từ nhỏ.
Khi nhìn thấy đám người này, Vưu Khoát Hải vội vàng bước lên trước.
“Châu Cường, đang có khách dùng bữa trong nhà hàng, anh lập tức ra ngoài ngay cho tôi”.
“Ha ha ha ha!”
Gã đàn ông tên là Châu Cường cười lớn.
Hắn nhìn Vưu Khoát Hải bằng ánh mắt khinh thường.
“Hai ngày trước mày mới bị tao đánh cho một trận nhừ tử thế mà bây giờ lại dám ra vẻ trước mặt ông đây à?”
“Có tin bây giờ tao đánh gãy hai cái tay của mày, ném xác mày vào thùng rác, làm thức ăn cho chó không!?”
Châu Cường vừa mới nói xong, đột nhiên có một cơn gió lạnh thổi tới.
Trong chớp mắt, bóng hình Lý Phong lóe lên, đứng ở ngay trước mặt Châu Cường.
Trong chớp mắt, một luồng không khí băng giá như thổi từ đỉnh Everest xuống bao trùm cả cơ thể Châu Cường!
Châu Cường đột nhiên cảm thấy toàn thân lạnh toát!
Hắn trợn trừng mắt, nhìn chằm chằm vào Lý Phong.
“Mày là ai?”
Lý Phong nhìn Châu Cường bằng đôi mắt sắc lạnh như tảng băng.
“Vết thương trên người anh Hải là do mày đánh?”
Mặc dù Châu Cường có chút sợ hãi luồng khí thế tỏa ra từ người Lý Phong.
Tuy nhiên trước mặt các anh em của mình, hắn không thể nép vế được.
Vì vậy, hắn ưỡn ngực, vươn cổ lên chửi bới ầm ĩ.
“Mẹ mày! Đúng là bố mày đánh đấy, mày làm gì được tao…”
“Ặc!”
Châu Cường vẫn chưa nói xong.
Tay của Lý Phong bóp chặt cổ hắn, coi Châu Cường như một món đồ chơi, nhấc hắn lên khỏi mặt đất.
Lúc này, giọng nói của Lý Phong lạnh đến thấu xương.
Chương 533: Có một loại người, mày không được động vào
“Trên đời này, có một loại người mà mày không được phép đánh”.
“Như anh Hải, bạn tao đây”.
“Trên đời này, có một loại người mày không được mắng”.
“Đó chính là người thân của tao!”
Nói xong, Lý Phong đột nhiên thả Châu Cường ra.
Hai tay của anh nhanh như chớp!
“Rắc rắc!”
“Rắc rắc!”
Trong chớp mắt, tay chân của Châu Cường đã bị đánh gãy.
Sau đó, Lý Phong đá Châu Cường bay ra bên ngoài.
Rơi thẳng vào một thùng rác lớn ở phía bên kia đường!
Đám đàn em do Châu Cường dẫn đến cũng bị khí thế trên người Lý Phong làm cho kinh hãi.
Nhưng bọn chúng chỉ lùi về sau mấy bước, không hề nháo nhào bỏ chạy.
Lúc này, một tiếng vỗ tay truyền từ ngoài cửa vào.
“Bốp!”
“Bốp!”
“Bốp!”
“Khá lắm, khá lắm”.
“Không ngờ rằng lại là một cao thủ”.
“Cứ nghĩ rằng chuyến đi này sẽ vô vị lắm”.
“Bây giờ xem ra những việc xảy ra tiếp theo sẽ thú vị lắm đây”.
Trong lúc nói chuyện, Tiền Thiều Phong và một người đàn ông cao gầy bước vào.
Khi người đàn ông bên cạnh Tiền Thiều Phong nói chuyện, ánh mắt của hắn ta luôn ánh lên một tia sắc bén.
Hắn ta giống như một con rắn đuôi chuông, nọc độc ở trên khắp cơ thể!
Người đàn ông cao gầy đứng trước mặt Lý Phong, nhìn anh từ trên xuống vài lần rồi mỉm cười.
“Thằng nhãi, mày vừa đến thủ đô, quy tắc ở thủ đô này mày chưa hiểu, bây giờ để ông đây dạy cho mày cách làm người nhé”.
Khi người đàn ông cao gầy sắp ra tay, Vưu Khoát Hải vội vàng chạy đến đứng trước mặt Lý Phong.
“Trình Bác, có bản lĩnh thì cứ nhắm vào tôi này!”
Vưu Khoát Hải dáng người cao to vạm vỡ.
Khi đứng đối diện với Trình Bác.
Sâu trong ánh mắt của anh ấy hiện ra vẻ kiên cường bất khuất.
Trình Bác cười lạnh.
“Vưu Khoát Hải, mày chẳng qua chỉ là một kẻ bại trận dưới tay tao, vẫn còn mặt mũi ngạo mạn trước mặt tao à!”
“Mày là đệ tử của ông Kim, tao đã nể mặt ông Kim lắm rồi”.
“Mới không ra tay đánh mày nặng, hai ngày trước tao mới chỉ dạy cho mày một bài học nhỏ mà thôi”.
Trình Bác chỉ tay vào Lý Phong.
“Thằng chó đến từ nơi khác này dám ra tay đánh cậu Tiền nhà tao!”
“Hôm nay tao nhất định phải dạy nó cách làm người”.
“Mày biết điều chút, bây giờ lập tức đứng sang bên cạnh cho tao”.
“Nếu không thì đừng trách tao ra tay độc ác!”
Tính cách của Vưu Khoát Hải cứng rắn như một viên đá.
Một khi anh ấy đã quyết định, tuyệt đối sẽ không dao động.
Hơn nữa anh ấy đã quen biết với Lý Phong từ khi còn nhỏ rồi.
Bao nhiêu năm không gặp, anh ấy làm sao có thể để Lý Phong bị thương trong nhà hàng của mình được.
Dựa vào việc mình đã bị Trình Bác đánh bại, anh ấy càng cứng rắn hơn.
“Đừng nói nhảm nữa, nếu như anh muốn động vào người đứng phía sau tôi đây, thì nhất định phải bước qua xác tôi”.
“Hừ, đúng là đồ không biết tự lượng sức mình! Nếu đã muốn chết như vậy thì tao sẽ cho mày toại nguyện".
Trong lúc nói chuyện, Trình Bác đã ra tay.
Tay phải của Trình Bác di chuyển từ bên này sang bên kia như một con rắn, tốc độ vô cùng nhanh!
Trong chớp mắt, năm ngón tay mô phỏng tư thế rắn cắn, cắn vào cổ của Vưu Khoát Hải!
Vưu Khoát Hải đã bị thương trước đó, mặc dù luồng khí tắc nghẽn ở ngực đã được Lý Phong cứu giúp.
Nhưng thể lực chưa phục hồi hoàn toàn, cộng thêm việc anh ấy hoàn toàn không phải là đối thủ của Trình Bác.
Sau ba chiêu anh ấy đã rơi vào thế yếu.
Bàn tay của Trình Bác chuẩn bị đập vào lồng ngực rắn chắc của Vưu Khoát Hải.
Lúc này, Lý Phong di chuyển, anh không hề chủ động tấn công mà vươn tay nắm lấy cánh tay trái của Vưu Khoát Hải.
Kéo Vưu Khoát Hải lùi lại về phía sau hai bước.
Vì vậy mà Vưu Khoát Hải tránh được bàn tay của Trình Bác.
Vưu Khoát Hải đột nhiên quay đầu, sững sờ nhìn Lý Phong.
Mà Lý Phong lúc này lại dùng một loại âm thanh mà chỉ Vưu Khoát Hải mới có thể nghe được, anh bình thản nói.
“Anh Hải, bước chân trái về phía trước, cúi đầu xuống”.
Vưu Khoát Hải nghe thấy âm thanh truyền đến trong gió.
Trình Bác lại ra tay lần nữa.
Mặc dù Vưu Khoát Hải không biết Lý Phong muốn làm gì, nhưng anh ấy vẫn lựa chọn tin tưởng Lý Phong.