Phong Thần Châu

Chương 6988: “Chúng ta có bị thiệt không vậy?”



ên Tiền Phủ Cương này, quả thực là một tên khốn!”
“Ở thủ đô có chuyện gì mà ông ta chưa từng làm!”
“Thế nhưng người khác lại không có cách nào để trị được ông ta, không những thế ông ta còn cấu kết với gia tộc họ Viên-một trong bốn gia tộc lớn”.
“Bây giờ hống hách không chịu được!”
“Chị nghe nói tên Tiền Phủ Cương này khi đi chỉ đi ngang!”
“Họ nhà cua!”
Nói xong, Phan Thúy Hoa vỗ mạnh xuống bàn.
Nhìn bộ dạng nghiến răng khiến cả người run lên của cô ấy, giống như muốn dùng cả bàn tay to như cái quạt đập vỡ vỏ cua vậy!
Nghe đến gia tộc họ Viên.
Hứa Hạo Nhiên và Viên Đa Đa đang ngồi bên cạnh bất giác nhìn nhau.
Hứa Hạo Nhiên nắm chặt bàn tay mũm mĩm của Viên Đa Đa, nhìn cô ấy với ánh mắt kiên định.
Rất hiếm khi Hứa Hạo Nhiên nghiêm túc như vậy, cậu ta nhìn Phan Thúy Hoa nói.
“Chị Thúy Hoa, chị yên tâm đi! Trước đây anh chị bị ức hiếp, là bởi vì anh rể em chưa về”.
“Bây giờ có anh rể em ở đây, có chuyện gì làm không giải quyết được”.
“Anh chị cứ yên tâm kinh doanh nhà hàng này, không chỉ mở lại nhà hàng này, mà nhà chúng em cũng có dự định mở thêm mấy chục chuỗi nhà hàng nữa ở thủ đô cơ!”
Phan Thuy Hoa cười: “Cái thằng bé này, nói phét mà không chuẩn bị trước”.
“Đậy là thủ đô, không phải là thị trấn nhỏ hạng bảy hạng tám đâu nhé”.
“Em đang nghĩ mở quán ăn vặt đấy à? Mà nói mở là mở, đóng là đóng”.
“Muốn mở nhà hàng ở thủ đô, thủ tục lằng nhằng lắm đấy nhé”.
Hứa Mộc Tình ngồi bên cạnh Phan Thúy Hoa, cô nắm tay Phan Thúy Hoa.
Nhìn khuôn mặt tròn trịa của Phan Thúy Hoa cười rồi nói.
“Cũng chính là vì chúng em không phải người trong ngành, nên mới muốn mời chị Thúy Hoa đầu tư cùng ạ!”
“Chị Thúy Hoa, em quyết định rồi. Tập đoàn Lăng Tiêu nhà em dự định thành lập một công ty về dịch vụ nhà hàng ẩm thực, vốn ban đầu là hai tỉ.
“Năm mươi phần trăm cổ phần công ty sẽ thuộc về chị, chị sẽ là giám đốc công ty!”
Mới nghe đến sẽ cho đi năm mươi phần trăm cổ phần, Liễu Ngọc Phân liền nhìn sang Hứa Hiếu Dương.
Bà ấy dùng tiếng Ninh Châu nói thầm với Hứa Hiếu Dương.
“Cho đi nhiều cổ phần thế?”
“Chúng ta có bị thiệt không vậy?”
Hứa Hiếu Dương cười rồi lắc đầu, ông ấy nhìn con gái với ánh mắt hoàn toàn tin tưởng.
Bây giờ Hứa Mộc Tình đã là một nhà lãnh đạo rất thành thục.
Mỗi quyết định cô ấy đưa ra, Hứa Hiếu Dương cảm thấy rất tin tưởng.
Nghe đến năm mươi phần trăm cổ phần thì cảm thấy rất nhiều.
Nhưng trên thực tế, tập đoàn Lăng Tiêu ở thủ đô không có bất kỳ một đối tác nào đáng tin cậy cả.
Thủ đô không giống như Thiên Môn, ở đây tình hình hỗn loạn, sâu không thấy đáy.
Chỉ cần bước sai một li là đi cả dặm.
Thân là chủ tịch hội đồng quản trị, ông cho rằng Hứa Mộc Tình làm như vậy là rất đúng đắn.
Bây giờ, nếu tập đoàn Lăng Tiêu muốn có chỗ đứng trong ngành kinh doanh nhà hàng ở thủ đô, nhất định rất cần người dẫn đầu như Phan Thúy Hoa.
Ban đầu, Phan Thúy Hoa còn nghĩ rắng Hứa Mộc Tình và Hứa Hạo Nhiên tiện mồm nói cho vui.
Nhưng khi cô ấy nói chuyện kỹ càng hơn với Hứa Mộc Tình, đồng thời khi Hứa Mộc Tình lấy Macbook ra giới thiệu về kế hoạch và tiềm lực ph