ấu của nó, có lẽ chỉ có một con đường là con đường sống”.
“Hai con đường còn lại là đường cụt”.
Ngay khi Edek vừa dứt lời, Hứa Hạo Nhiên cười, nói: “Không sao đâu, chúng ta có máy bay không người lái mà!”
Trong khi nói chuyện, Hứa Hạo Nhiên đã mở ba lô của mình ra.
Cậu ta lấy một chiếc điều khiển to bằng chiếc bánh bao.
Sau đó ba chiếc máy bay không người lái nhỏ chỉ bằng một con ruồi bay ra.
Những chiếc máy bay không người lái được sử dụng để khám phá các mật đạo và cơ quan.
Ngay sau đó, ba chiếc máy bay không người lái có kích thước bằng con ruồi này bay về phía ba mật đạo.
Trên điều khiển từ xa trong tay Hứa Hạo Nhiên có một màn hình hiển thị.
Máy bay không người lái có thiết bị nhìn ban đêm.
Mặc dù có hơi mờ nhưng vẫn có thể nhìn rõ đường đi trong mật đạo.
“Xoẹt!”
Đột nhiên màn hình của một chiếc máy bay không người lái chuyển sang màu đen!
Ngay sau đó, màn hình của hai chiếc còn lại cũng chuyển sang màu đen thui!
“Ủa, chuyện gì thế này?”
Hứa Hạo Nhiên ngạc nhiên hỏi.
Cậu ta cố gắng nhấn các nút điều khiển nhưng không thấy chiếc nào trong số ba chiếc máy bay không người lái đó phản hồi lại.
Sau khi Lý Phong liếc qua một cái, anh nói: “Rõ ràng là ba chiếc máy bay không người lái này đều đâm vào cơ quan rồi”.
“Cả ba con đường này đều không phải là đường sống”.
Nói xong, Lý Phong đứng trước lối đi chính giữa.
Anh duỗi một ngón tay ra và chạm vào lưỡi mình.
Sau đó, Lý Phong giơ ngón tay lên, đặt trong không trung.
Anh ấy làm điều tương tự với cả ba ngã rẽ.
Sau đó, Lý Phong chỉ vào lối đi ở giữa, nói: “Chúng ta đi đường này”.
Hành động này của Lý Phong là để phán đoán xem có luồng khí luồn qua hay không.
Khi đầu ngón tay bị nhiễm nước, chúng sẽ trở nên đặc biệt nhạy cảm và có thể cảm nhận được những luồng khí yếu ớt trong không gian.
Lý Phong dẫn mọi người đi dọc theo lối đi chính giữa, vừa đi vừa nói: “Từ giờ nguy hiểm có thể ập tới bất cứ lúc nào”.
“Mọi người xếp thành một hàng theo sát phía sau tôi”.
“Điều mọi người phải chú ý không phải là phía trước hay trên đầu mà là dưới chân”.
“Mọi người phải bước theo dấu chân của tôi để đi, không được bước nhầm”.
Khi Lý Phong đang nói, Hứa Hạo Nhiên bước hơi chệch so với dấu chân trước đó của Lý Phong.
‘Cạch’ một tiếng.
Đột nhiên, một mũi tên nhọn màu đen bắn ra từ bức tường đá bên cạnh!
Lý Phong lập tức ra tay, với tốc độ nhanh như sấm sét, bắt lấy chi