a nổi tiếng đấy! Chúng ta đến đó làm gì?”
“Đến trải nghiệm cuộc sống của dân làng, đồng thời mượn họ một vài thứ”.
Lý Phong vừa dứt lời, lại nhấn mạnh với Hứa Hạo Nhiên một câu.
“Tiện đây, đêm nay chúng ta sẽ dựng trại ngoài trời”.
“Buổi tối, em không được một mình ra khỏi lều đi vệ sinh nhé”.
“Vùng núi rừng này địa hình khá hiểm trở”.
Khi Hứa Mộc Tình vừa nghe thấy Hứa Hạo Nhiên nhắc đến “ngôi làng ma”, liên cảm thấy nổi hết da gà.
Cô vốn sợ những chuyện kiểu như thế này.
Mặc dù biết chắc chắn trên đời này không có nhưng thứ ma mị như vây, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy sợ.
“Anh rể, anh thật xấu xa quá đi, lại muốn dọa chị gái em!”
“Hừ, hừ, nhưng em thì sẽ không bị anh dọa đâu nhé!”
“Cho dù nửa đêm có cô gái mặc đồ trắng tóc dài bay lơ lửng đi nữa, có khi em còn tóm lấy rồi nói chuyện với cô ta cả đêm cũng nên ý chứ”.
Chiều tối, ba chiếc xe việt dã dừng lại ở một ngôi làng trên đèo Đá Trắng.
“Hự!”
Hứa Hạo Nhiên xuống xe liền vươn vai một cái, xương cốt toàn thân dãn ra kêu tiếng “khục khục”.
Bọn họ đã lái xe trên đường đèo tròn bảy tiếng đồng hồ rồi.
Lúc này, Lý Đông Đông đi từ phía xe của giáo sư Edek lại.
Lý Đông Đông hơi cau mày, cô ấy có vẻ hơi sốt ruột.
Lý Đông Đông nói với Lý Phong: “Anh Lý, anh mau khuyên giáo sư Edek đi”.
“Ông ấy không nghe lời khuyên của tôi, nhất định phải đi vào núi lúc này”.
Lý Đông Đông chỉ bốn hướng ngọn núi với cây cối rậm rạp um tùm.
“Sau khi trời tối, đường rất khó đi, hơn nữa trong rừng rậm có thể xảy ra bất cứ mọi việc”.
“Cho dù là người bản địa chúng tôi, cũng không ai tình nguyện đi đường núi vào lúc trời tối”.
Lý Phong hỏi: “Ngôi làng gần đây nhất còn cách đây bao lâu?”
“Khoảng cách mỗi ngôi làng ở đây nếu đi đường đường núi thì mất mấy tiếng đồng hồ”.
“Hơn nữa, cho dù là người bản địa thông thuộc địa hình cũng rất dễ đi lạc”.
“Buổi tối nếu bị đi lạc trong rừng sẽ rất nguy hiểm!”
Không đợi Lý Phong mở lời, Hứa Hạo Nhiên đã cười hi hi nói.
“Người đẹp ơi, cô yên tâm đi! Trong rừng bất kề có hổ dữ hay chó sói, chỉ cần có anh rể tôi ở đây, anh ấy chỉ hống lên một tiếng là có thể đuổi bọn chúng đi”.
“Còn về cô thì yên tâm đi, đã có anh Dương bảo vệ rồi”.
Hứa Hạo Nhiên nháy nháy mắt: “Nếu tối cô không ngủ được, thì sang ngủ chung với anh Dương đi”.
Lời nói của Hứa Hạo Nhiên khiến cho Lý Đông Đông ngượng đỏ bừng mặt.
Nhưng cùng lúc đó, cô ấy ra vẻ rất cương quyết.
“Anh Lý, có mấy lời tôi nói có khi các anh không tin, nhưng ngọn núi này thực sự rất bí hiểm”.
“Sẽ xảy rất nhiều chuyện kì quái”.
Lý Phong cười nói: “Đám người chúng tôi đến đây là vì những chuyện kì quái này”.
Tiếp đó, Lý Phong xoay đầu lại nhìn Dương Thiện Tề nói: “Cậu phụ trách bảo vệ cô Lý”.
“Nếu cô ấy mất một cọng lông, cậu về luyện tập lại cho tôi!”
Mấy chữ cuối cùng khiến cho Dương Thiện Tề lộ vẻ mặt hoảng sợ!
Lý Phong vừa dứt lời, Dương Thiện Tề bất giác quay đầu nhìn Lý Đông Đông.
Hai người ánh mắt vừa chạm nhau liền quay đi chỗ khác.
Đồng thời mặt hai người đều ửng đỏ.
Hứa Hạo Nhiên vừa thất tình khi nhìn thấy cảnh này liên thở dài.
“Nghiệp chướng!”
“Lẽ nào hai người không thể cho một người vừa thất tình bị tổn thương sâu sắc là tôi đây một không gian thoải mái được à?”
Màn đêm buông xuống.
Lý Phong nắm tay Hứa Mộc Tình đi lên sườn dốc, nơi bằng phẳng hơn một chút.
Anh nhìn xung quanh một lượt, sau đó giơ tay p