Phong Thần Châu

Chương 7281: Mục đích của anh ta rất đơn giản.



ầm mộ sẽ có bảo vật thế nào đây?"

Lúc Ngô Lương nói chuyện, Viên Lịch Hành nhìn chằm chằm vào ông ta.

Mỗi ánh mắt của Ngô Lương đều bị Viên Lịch Hành nhìn thấu.

Viên Lịch Hành lạnh lùng cười: "Ngô Lương, ông có biết tại sao mấy năm nay ông chỉ có thể trông coi cái cửa hàng rách nát ở trong góc xó xỉnh không?"

Ngô Lương cười thật thà: "Tôi từ nhỏ đọc ít sách, đầu óc không thông minh, mong cậu chủ nói rõ".

Ánh mắt Viên Lịch Hành nhìn Ngô Lương ngày càng lạnh lùng.

"Bởi vì ông không biết thân biết phận".

Bỗng có một trận gió lạnh thổi qua.

Ngô Lương cảm thấy người mình hơi run.

Ánh mắt đáng sợ quá.

Lúc bắt gặp ánh mắt của Viên Lịch Hành, Ngô Lương cảm thấy bản thân như rơi vào hầm băng, cả người lạnh lẽo.

Ông ta thấy ánh mắt Viên Lịch Hành tràn đầy khinh thường.

"Từ lúc ra khỏi nội thành tôi đã biết rõ".

"Ông tưởng tôi không biết lòng dạ xấu xa của ông chắc?"

"Ông chỉ định nhân cơ hội lần này để cậu đây dẫn đội Hắc Phong vào cái núi Tướng Quân khỉ gió mà ông nói thôi".

Ngô Lương sợ run lên.

Ông ta không ngờ bản thân giấu kĩ như vậy mà vẫn bị Viên Lịch Hành nhìn ra.

"Cậu chủ, tôi không dám, tôi không dám".

"Không cần giải thích với tôi".

Viên Lịch Hành trợn to hai mắt.

"Ông không biết câu càng tô càng đen à".

Trong mắt Viên Lịch Hành toát ra sự sắc bén mà Ngô Lương không dám nhìn thẳng.

"Tôi nói cho ông biết, trên đời này chả có chuyện gì lọt khỏi mắt tôi đâu".

"Mộ tướng quân cũng được, mộ hoàng đế cũng được".

"Cậu đây muốn vào thì vào, muốn ra thì ra".

"Trong mắt tôi, ông chỉ là con chó biết vẫy đuôi mừng chủ thôi".

"Nếu ông muốn sống tốt thì tốt nhất là vẫy đuôi mạnh lên".

"Bày ra cái dáng vẻ làm chó của mình".

Ngô Lương vội cúi đầu khom lưng: "Vâng ạ, vâng ạ, cậu chủ nói đúng ạ".

"Tôi là chó, một con chó cậu chủ nuôi, gâu gâu".

Ngô Lương học theo dáng vẻ chó săn.

Cúi đầu khom lưng theo sát Viên Lịch Hành.

Nhưng con ngươi ông ta đảo liên tục như tên trộm.

"Cậu chủ, năm xưa từ khi ông chủ bảo tôi truy tìm tung tích của cái bình sứ".

"Tôi đã nghiên cứu tất cả các bảo vật mà Vương Đại Khánh có trong tay".

"Nhờ những món bảo vật đã bị tôi mua, tôi phát hiện..."

Lúc Ngô Lương còn đang lải nhải, Viên Lịch Hành đột nhiên quay đầu lại nhìn.

Cái nhìn trịch thượng.

Vênh váo.

Ánh mắt Viên Lịch Hành lạnh như băng, khó chịu nhìn chằm chằm Ngô Lương nói.

"Có chuyện gì thì nói thẳng ra, cậu đây không rảnh nghe chó sủa".

Ngô Lương thấy ánh mắt của Viên Lịch Hành thì sợ giật nảy mình.

"Cậu chủ, sau bao nhiêu năm tôi nghiên cứu và điều tra".

"Tôi phát hiện tất cả bảo vật trôi từ mộ tướng quân ra đều từ cùng một thời đại".

"Nếu tôi đoán không nhầm, cái bình sứ mà ông chủ vẫn bảo tôi tìm chắc cũng là ở thời đại đó".

"Cái bình đó chắc chắn trôi từ mộ tướng quân ra".

Chương 615: Trong núi không sạch sẽ

Viên Lịch Hành cười: "Đúng thì sao mà không đúng thì sao?"

Viên Lịch Hành là một người kiêu ngạo.

Anh ta luôn không hài lòng với việc gia tộc mình bị gia tộc lớn kia điều khiển.

Anh ta muốn dùng nỗ lực và thủ đoạn của bản thân để thoát khỏi sự kiểm soát của người đứng sau kia.

Vì vậy, đối với anh ta, những nhiệm vụ do người đàn ông đứng sau kia chỉ thị hoàn toàn không quan trọng.

Hôm nay anh ta có mặt ở đây, không phải để truy tìm nguồn gốc của chiếc bình sứ.

Mục đích của anh ta rất đơn giản.

Giết Lý Phong và Hứa Mộc Tình!

Lúc này, một người mặc đồ đen đi tới bên cạnh Viên Lịch Hành.

Người đàn ông đang cầm một thiết bị dò tìm trên tay.

Anh ta nói với Viên Lịch Hành.

"Cậu chủ, họ dừng lại rồi".

Viên Lịch Hành hơi nhếch mép cười, nói với người đàn ông: "Cậu lập tức phái người lên quan sát đi".

"Vâng!"

Đội Hắc Phong là một đội tinh nhuệ mà gia tộc nuôi dưỡng bằng cả nhân lực và vật lực.

Các thành viên đều được tuyển chọn từ khắp nơi trên thế giới khi họ mới bốn hoặc năm tuổi, sau khi trải qua quá trình huấn luyện và cạnh tranh vô cùng khắc nghiệt, chỉ những người nổi bật mới có thể vào đội này.

Đối với Viên Lịch Hành, hôm nay có đội Hắc Phong, b