rẩy đưa tờ giấy cho Viên Điền Hồng xem.
Ông ta chết đứng người.
Vì trên tờ giấy viết.
Gửi tặng đặc sản Ninh Châu, xin kiểm tra và nhận hàng.
Đặc sản Ninh Châu?
Viên Điền Hồng nhìn mấy chữ viết trên tờ giấy mà ghê người.
Vùng đất cấm Ninh Châu?
Cho đến nay ông ta chả coi một nơi như Ninh Châu ra gì.
Trong quan điểm của ông ta, ông ta nghĩ một nơi bé cỏn con Ninh Châu, chắc chắn là do Lý Tấn tốn công tốn sức tạo ra rồi gọi là vùng đất cấm.
Đối với gia tộc Viên Thị thì đây là chuyện cười.
Nhưng lúc này, trong nháy mắt dường như Viên Điền Hồng hiểu được điều gì đó.
Ông ta nhìn Lý Tấn đứng sau cửa, vẻ mặt ung dung.
Viên Điền Hồng kéo tên đàn em bên cạnh ra, bước nhanh đến trước mặt Lý Tấn.
Ông ta nhìn chằm chằm Lý Tấn, chỉ hận không thể lao lên xé rách mặt Lý Tấn ra.
"Lý Tấn, ông là cái đồ bỉ ổi, hèn hạ".
"Ông biết trước bản thân không đấu lại tôi".
"Từ nhiều năm trước ông đã biết gia tộc các ông không thể nào đối đầu được với gia tộc của tôi".
"Cho nên mới hao công tốn sức lấy thằng con trai bất tài vô dụng của ông làm mồi nhử, dẫn dụ người thừa kế của gia tộc Viên Thị đến một góc hẻo lánh".
"Rồi dồn hết lực lượng trong gia tộc, bóp chết Lịch Hành từ trong trứng".
"Ông làm thế là muốn chặt đứt gốc rễ nhà họ Viên tôi".
"Ông thâm lắm".
"Tôi với ông quen biết bao nhiêu năm, lại chưa bao giờ biết dưới lớp da này lại che đậy một trái tim thâm độc như thế.", cả người Viên Điền Hồng tràn ngập một luồng khí mạnh mẽ.
Giờ phút này, dường như Viên Điền Hồng muốn dùng hết sức mạnh toàn thân, sống mái với Lý Tấn một phen vậy.
Nhưng đúng lúc này, ở ngõ nhỏ bên cạnh bỗng truyền đến tiếng bước chân kỳ lạ.
"Cộp!"
"Cộp!"
Tiết tấu của tiếng bước chân mang đến cho người ta cảm giác khó nói thành lời.
Ban đầu lúc mới nghe thì không thấy có gì đặc biệt.
Nhưng dần dần, mọi người liền cảm thấy tim mình như nhấc lên hạ xuống theo tiếng bước chân này.
Hô hấp của bọn họ cũng bị tiết tấu của tiếng bước chân làm ảnh hưởng.
Thậm chí có người giơ tay ôm ngực.
Cảm giác khó thở.
Viên Điền Hồng sợ hãi.
Đây là áp lực của kẻ mạnh.
Bao nhiêu năm qua, Viên Điền Hồng rất ít khi gặp được áp lực của kẻ mạnh thế này.
Năm đó, lúc cậu ấm của nhà họ Long đến thủ đô.
Viên Điền Hồng may mắn có thể cùng hắn ăn một bữa cơm.
Lúc ấy, trên người một cao thủ tuyệt đỉnh sau lưng cậu chủ Long, ông ta cũng cảm nhận được áp lực giống như này.
Nhưng đó là do ông ta cố tình phô ra áp lực của bản thân để Viên Điền Hồng có thể cảm nhận được.
Mà lúc đó khoảng cách của hai người không đến năm bước chân.
Lại ở trong một phạm vi nhỏ hẹp của căn phòng.
Nhưng giờ đây, không chỉ có Viên Điền Hồng mà tất cả mọi người phía sau ông ta đều cảm nhận được loại áp lực này.
Đáng sợ quá!
Viên Điền Hồng hoàn toàn không nghĩ ra được là ai đang đến?
Lẽ nào là trưởng lão của Lý Thị ở Trường An đến?
Loại áp lực này, chỉ có cao thủ đỉnh cấp chìm đắm trong võ thuật mấy chục năm mới đạt được trình độ như vậy.
Tiếng bước chân ngày càng gần, một người cao lớn thong thả đi từ trong ngõ ra.
Viên Điền Hồng vừa nhìn thấy người đến.
Hai mắt ông ta trợn to, con ngươi trong hốc mắt như muốn rơi ra ngoài.
"Không thể nào!"
"Không thể có chuyện này!"
Lúc Viên Điền Hồng nhìn thấy người đến, cả người ông ta sợ hãi mà nhảy dựng lên.
Không ngờ!
Ông ta không ngờ được!
Cao thủ đỉnh cấp này lại là kẻ vô dụng mà ông ta vẫn l