Địa lao vắng lạnh...
Tiểu Tà đã tỉnh cơn mê, mắt nhìn lơ đãng, cảm giác như nơi đây đã quen thuộc.
Xa xa từ trên trần nhà, qua một lỗ hổng, những tia sáng yếu ớt chiếu vào rất âm u, Tiểu Tà gượng cười nói :
- Mẹ kiếp, trời sanh ra ta chỉ để ngồi nhà tù hay sao?
Đôi tay của Tiểu Tà bị trói giật ra sau, chỉ còn có đôi chân là được thong dong đi lại.
Hắn từ từ đứng dậy, bước đến nhìn qua cửa sổ, mặt như trông ngóng ai vậy.
Với những song cửa sắt to tướng này, muốn trốn thoát e rằng không phải dễ.
Đôi mắt Tiểu Tà liếc qua một vòng, thoáng nghe một âm thanh kỳ quái phát ra, cách xa chừng ba trượng.
Muốn kích vào nơi ấy cũng không được, nhưng phải tốn nhiều thời gian và công sức để phục hồi, hắn ngồi xuống suy nghĩ.
Nam Hải thần dược! Thuốc này đã mất tích lâu rồi, lần trước thì do bọn hắc y sứ giả sử dụng, lần này thì tại sao có trong tay Dương Phong? Thuốc này quý hiếm như vậy, muốn chế tạo không phải dễ. Vậy là một vấn đề lớn rồi. Không lẽ Dương Phong và Giang Chấn Vũ có liên quan? Không lẽ Hắc y sát thủ đã khôi phục và hoạt động? Cũng có thể bọn La Sát hòa thượng đã vào thay thế vị trí của bọn chúng?
Nghĩ đến đây Tiểu Tà giật mình nói :
- Không được, ta phải tìm Dương Phong để hỏi rõ mới được!
Ý chí đã quyết, Tiểu Tà lập tức đứng dậy chạy ra cửa sắt nói :
- Vệ binh! Dương Phong bây giờ ở đâu? Mau mở cửa, ta và hòa thượng là bạn hữu! Hãy mau mở cửa ra!
Bọn vệ binh cười ngạo nghễ và không thèm trả lời.
Tiểu Tà tiếp :
- Dương công công đối với ta rất chiều chuộng, mai mốt ta ra được các người sẽ mang tội nặng đó!
Vệ binh không nhịn được hét :
- Mặc kệ công công chiều chuộng, đại gia ta một đao thôi cũng có thể lấy đầu người như chơi. Đừng lắm chuyện! Coi chừng ta cắt lưỡi người đó.
Tiểu Tà cười ha hả nói :
- Các người tưởng địa lao này có thể giam được ta sao?
Bấy giờ bọn vệ binh mới thất kinh, vì Tiểu Tà đã tháo được dây trói trên thân, bọn chúng đâu biết Tiểu Tà đã dùng cách vật công tỏa xích.
Tiểu Tà lướt nhanh tới, cửa sắt rúng động nghiêng ngả qua một bên.
Vệ binh kinh hãi đưa mắt nhìn Tiểu Tà như một con hổ dữ.
Tiểu Tà xoa hai tay đắc ý nói :
- Không mở cửa thì ta mở, các người hãy ra đây để lãnh hậu quả!
Phạch! Phạch!
Hai tên vệ binh bị hai tát vào mặt, nhào xuống đất. Sau đó còn bị Tiểu Tà dùng vải cột tay cột chân quăng vào địa đạo.
Tiểu Tà cười te. Tiếng cười rất khoan khoái, hắn bước ngoằn ngoèo ra ngoài.
Bỗng chốc có mấy vệ binh phát hiện ra chặn lại hỏi :
- Đã xảy ra việc gì vậy?
Tiểu Tà dừng lại cười :
- Không có chuyện gì, cổng địa lao bị ta phá bể mà thôi!
Bọn vệ binh nhất thời nghĩ không ra tại sao lại phá cửa lao, nên bước tới hỏi :
- Có nghiêm trọng không?
Trong bóng tối bọn vệ binh không nhận ra Tiểu Tà, chỉ nhìn thấy bộ y phục thái giám, nên bước tới định hỏi tiếp. Tiểu Tà cố ý chờ bọn chúng đến gần sẽ ra tay để khỏi làm kinh động đến nhiều người nên nhỏ tiếng :
- Lúc nãy không nghiêm trọng, bây giờ...
- Bây giờ thì sao?
Tiếng nói chưa dứt Tiểu Tà đã lao tới song chưởng cử lên, mười ngón tay như mười cái móc sắt chụp vào đầu chúng.
Bọn vệ binh chưa kịp kêu lên đã ngã gục xuống.
Tiểu Tà núp vào một bụi cây trong hoa viên, trông thấy nơi đây số vệ binh canh gác rất nhiều và có vẻ cẩn mật, đoán biết bên trong có nhân vật quan trọng, không chừng có cả Dương Sơn Kiệt nữa.
Nghĩ như vậy Tiểu Tà cười nhạt một tiếng, sửa lại quần áo cố tình khám phá bên trong dinh thự.
Nhưng mới đi được mấy bước thì trước cửa dinh thự đã có người hét to :
- Đứng lại!
Tiểu Tà đứng lại nói :
- Dương công công có mật chỉ rất quan trọng, không được chậm trễ.
Bọn vệ binh lưỡng lự :
- Có tín vật không?
Tiểu Tà nói :
- Có! Nhưng phải đến một sảnh ta mới đưa được, ngoại trừ thống lãnh không ai được trông thấy.
Bọn vệ binh lưỡng lự một chút và cân nhắc nếu chậm trễ sẽ bị khiển trách, đành miễn cưỡng.
- Để chúng ta báo cho đầu lãnh biết đã.
Vừa lúc đó có một người chạy đến, bọn vệ binh chắp tay :
- Bẩm đầu lãnh! Tiểu công công này muốn gặp Dương công công, có mật chỉ!
Tên cẩm y nhìn Tiểu Tà một lúc rồi cười nhạt :
- Ngươi là ai? Thái giám tại sao không có phất trần?
Tiểu Tà cười thầm, bản thân do cấp thiết đã không nghĩ đến thái giám ngoài trang phục ra còn phải mang theo đuôi ngựa. Bây giờ tay không có phất trần, mặt đối mặt, phải khéo léo ứng phó, nếu không hỏng hết.
Tiểu Tà lập tức ra tay, nhắm vào bọn cẩm y vệ sĩ cách không điểm huyệt làm cho bọn chúng té xỉu hết xuống mê man hết.
Không để lỡ cơ hội, Tiểu Tà còn đỡ dậy từng tên, đặt vào các vị trí canh gác như cu để người ngoài trông thấy khỏi nghi ngờ.
Khi tất cả đã ổn định, Tiểu Tà mới xông vào đại sảnh.
Đi qua một đoạn đường độ khoảng bảy trượng thì có một gian phòng to lớn, cửa đóng kín mít, trông có vẻ bí ẩn.
Tiểu Tà không cần suy nghĩ, xô mạnh cửa bước vào :
- Là ông? Siêu vương gia?
Siêu vương gia đầu tóc bạc phơ, rối bời vừa trông thấy Tiểu Tà đã kinh ngạc ú ớ, một lúc mới nói ra tiếng :
- Dương thiếu hiệp? Là Dương thiếu hiệp đó sao?
Tiểu Tà nhanh nhẹn chạy đến chiếc bàn Siêu vương gia đang ngồi nói :
- Siêu vương gia, tại sao lại núp ở đây? Hại đến con lão tức đến phát điên, buộc tôi phải bôn ba vào triều tìm kiếm, đùa giỡn đến mức này thật là quá mức rồi!
Siêu Thực Tiên giận :
- Ngươi tưởng ta núp ở đây thiệt sao?
Tiểu Tà lúc này mới hiểu nói :
- Có phải bọn chúng giam Siêu đại nhân vào đây không?
Siêu Thực Tiên gật đầu :
- Đúng! Lão phu bị quản thúc ở đây. Lão chưa kịp nhập cung, mới đi được nửa đoạn đường đã bị Dương Sơn Kiệt cho mời đến đây, tính ra cúng đã hơn mười mấy ngày rồi.
Tiểu Tà hỏi :
- Dương Sơn Kiệt dám to gan như vậy sao?
(adsbygoogle=window.adsbygoogle||[]).push({});
- Hiện tại người có cần ta giúp việc gì không?
Tiểu Tà nói :
- Sự thật cũng chẳng có gì. Chỉ có chuyện Siêu vương gia ở thành Thái Nguyên.
Dương Chỉnh hỏi gấp :
- Ông ta ăn hiếp người sao?
Tiểu Tà lắc đầu :
- Không phải! Ông ta là vị thần tài của tôi. Công công đừng làm khó dễ ông ta nữa! Mai mốt chúng tôi làm ăn khá giả sẽ đem dâng lễ vật cho công công.
Dương Chỉnh cười lớn :
- Rất tốt! Chỉ cần có người góp ý thì chuyện gì mà không thành! Ngươi cứ đi đi! Ta không để cho người thất vọng.
Tiểu Tà chắp tay :
- Đa tạ công công ban ơn! Thuộc hạ xin cáo biệt!
Dương Chỉnh nói :
- Để ta tiễn người ra ngoài!
Hai người giống như hai cha con, rất thân mật. Có Dương Chỉnh tiễn đưa nên Tiểu Tà ung dung ra khỏi hoàng cung. Hắn nghĩ Dương Chỉnh thế nào cũng xá tôi cho Siêu vương gia. Nghĩ đến chuyện Dương Chỉnh ngâm mình vào trong thùng thuốc nước, Tiểu Tà lại bật cười khoái trí. Đối với chuyện này Tiểu Tà hoàn toàn đắc ý, vì đã lợi dụng tham vọng của con người để trấn áp con người tham vọng.
Đến một con phố chưa tìm được tửu điếm để giải khuây thì hắn gặp một người ăn mày nhỏ đón lại nói :
- Dương thiếu hiệp! Tệ bang phân tọa chủ có lời mời!
Tiểu Tà vui vẻ :
- Phân tọa chủ Cái bang tìm ta có việc gì? Có phải mời ta đi uống rượu không/ Tiểu ăn mày cười :
- Phân tọa Cái bang nhất định không để cho Dương thiếp hiệp thất vọng!
Tiểu Tà nói :
- Cũng được! Ta muốn trở lại để xem thiếu nữ kia hiện giờ ra sao?
Hai người đi đến nơi trước cửa đã thấy một lão ăn mày bảy túi đang đứng chờ.
Người đó chắp tay hướng về Tiểu Tà nói :
- Dương thiếu hiệp quang lâm tệ bang chưa kịp nghênh tiếp, xin thứ lỗi!
Tiểu Tà cười thân mật :
- Đâu có! Xin phân tọa chủ đừng khách sáo! Có phải là tìm tôi để uống rượu thì thật là thú vị!
Phân tọa chủ Cái bang tên Khưu Song Ngư độ quá năm mươi tuổi, mình ốm mắt sâu.
Khưu Song Ngư nói :
- Nếu Dương thiếu hiệp có hứng thú, lão phu xin tiếp một vài ly rượu, có gi không được?
Tiểu Tà nói :
- Tốt lắm!
Hai người bước vào phòng khách, nơi đây bàn ghế lộn xộn, cửa mở bung ra, có thể nói mấy năm không có người ở, nhưng nền đất rất sạch.
Khưu Song Ngư sắp bàn ghế bày ra mấy món ăn và vài bình rượu nói :
- Dương thiếu hiệp hai lần vào kinh thành mà Phân tọa Cái bang chưa được đón tiếp, thật là thiếu xót!
Tiểu Tà đang nhai thịt gà, liền ấm ớ nói :
- Thì bây giờ chúng ta đã hội ngộ rồi!
Khưu Song Ngư cười :
- Như vậy xin thiếu hiệp cứ ăn no.
Tiểu Tà vừa ăn vừa nói :
- Hôm nay ông tìm tôi chỉ để uống rượu thôi sao?
Khưu Song Ngư đáp :
- Không sai! Ngày hôm qua Dương thiếu hiệp có đưa một cô gái đến đây, đó là gái nhà lành, khi trời vừa sáng đã trở về nhà rồi!
Tiểu Tà khoác tay :
- Cũng được! Khỏi phiền phức.
Qua vài tuần rượu Tiểu Tà mời hỏi :
- Cái bang gần đây có gì khó khăn không?
Khưu Song Ngư rầu ri :
- Không giấy giếm gì, hơn nửa năm nay Cái bang gặp rất nhiều khó khăn về tài vụ, chắc khó mà duy trì lực lượng.
Tiểu Tà không tin :
- Cái bang đệ tử rải khắp thiên hạ, mọi việc đều trôi chảy, tại sao xảy ra tình trạng này?
Khưu Song Ngư lại thở dài :
- Dương thiếu hiệp không biết đó thôi. Cái bang gặp phải đối thủ quá mạnh, nên mới ra nông nỗi này.
Tiểu Tà giận :
- Ai dám động đến Cái bang ta sẽ chém đầu hắn?
Khưu Song Ngư nói :
- Chúng nó không dám chọc ghẹo Cái bang nhưng lại cắt đứt đường dây làm ăn nên chúng tôi mới phải bó tay!
Tiểu Tà hỏi :
- Bọn nó là ai? Có phải là Phi Long bảo không?
Khưu Song Ngư gật :
- Chính là Phi Long bảo. Từ khi Thần võ môn bị suy sụp thì Phi Long bảo thế lực bành trướng. Bây giờ tại Giang Nam, Giang Bắc, thậm chí nơi các địa bàn mua bán khác cũng bị Phi Long bảo chiếm đoạt. Càng tệ hại hơn nữa là nhân lực của chúng tăng lên nhanh quá, e rằng các bang phái khác không còn có thể đứng vững được nữa với Phi Long bảo.
Tiểu Tà chặt mạnh tay xuống bàn nói :
- Cứ chém không tha! Lúc này là lúc tranh giành địa bàn làm ăn, chúng nó cậy vào cái gì mà chèn ép người khác như vậy? Muốn thắt họng cũng còn có miệng kháng cự chứ?
Khưu Song Ngư cười đau khổ :
- Có ai nghĩ đến chuyện Phi Long bảo chèn ép mảnh đất làm ăn của Cái bang?
Tiểu Tà hỏi :
- Như vậy Hàn Trúc cứ ngồi trong nhà chịu trận, không lo lắng một chút nào sao? Cái bang là hạn hữu của ta, làm sao ta có thể bỏ qua để Phi Long bảo ăn hiếp? Ta sẽ giúp Cái bang khôi phục thế lực.
Khưu Song Ngư thấy tâm linh của Tiểu Tà nóng lòng lo cho Cái bang như vậy nên có vẻ xúc động.
Tiểu Tà hình như đã nghĩ ra được một trò chơi, cười lớn nói :
- Ta có cách rồi!
Khưu Song Ngư đôi mắt lộ vẻ vui mừng, hy vọng Tiểu Tà sẽ giúp một tay để củng cố địa vị Cái bang.
Hai người tiếp tục uống rượu, thì bỗng có một tên ăn mày chạy vào báo :
- Bẩm Thọ chủ! Nghe nói Phi Long bảo mới sáng sớm đã có ba cao thủ bị hạ!
Tiểu Tà cau mày :
- Bây giờ vẫn có người tìm Phi Long bảo gây rắc rối nữa sao?
Khưu Song Ngư nói :
- Thỉnh thoảng vẫn có chuyện như vậy xảy ra, có gì lạ đâu?
Tiểu ăn mày tiếp :
- Bẩm Thọ chủ! Việc này có hơi nghiêm trọng, nghe nói ba cao thủ này bị chết về Độc Sa chưởng!
- Độc Sa chưởng?
Tiểu Tà và Khưu Song Ngư đều giật mình. Cách đây không lâu, Tiểu Tà lúc bị giam tại Phi Long bảo gặp Vi Diệu Huyền cũng chết vì Độc Sa chưởng.
Thì ra Giang Chấn Vũ đã lấy được Ngọc Quân Âm trao đổi với La Sát hòa thượng để lấy Độc Sa chưởng, kết quả hai bên trở mặt nhau. Sau này toàn bộ La Sát hòa thượng đều chết hết dưới tay Tiểu Tà. Và từ đó Độc Sa chưởng mất tích luôn.
Bây giờ Độc Sa chưởng tái xuất, không lẽ bọn La Sát hòa thượng vẫn còn lực lượng hoạt động? Và lại đây là đối tượng lần thứ nhất có thù với Phi Long bảo.
Tiểu Tà trầm ngâm một lúc rồi nói với Khưu Song Ngư :
- Thọ chủ! Chúng ta hãy mau đến đó xem thử!
Vừa nói Tiểu Tà vừa đứng dậy, bỏ mặt bàn tiệc đồ ăn còn rất nhiều!
Tiểu Tà lòng nóng như lửa, muốn biết sự việc bên ngoài ra sao?