Núi Sơn phong người đông như kiến, lố nhố khắp nơi có đến hàng trăm, hàng ngàn người thân hình to lớn, mới trông qua ai cũng nhận ra là người nước Phiên, gần vùng Mông cổ.
Số quân này đã bao vây toàn bộ dãy núi Sơn phong, Tiểu Thất bị vây hãm trong rặng núi này đã năm ngày năm đêm, nhiều lần phản công phá vòng vây, nhưng đều thất bại. Hai trăm binh sĩ nay chỉ còn lai độ sáu mươi người lương thực đã hết, nên phải bắt thú rừng mà ăn.
Quân đội không thể duy trì được bao lâu, nhưng không ai đào thoát bởi lẽ tinh thần tập thể cao, sống chết có nhau không vì gian nan mà nản chí.
Sáu mươi người đồn trú và cố thủ tại một sơn cốc để bảo toàn lực lượng. Rất nhiều người muốn thí mạng với quân thù nhưng Tiểu Thất vẫn vững lòng trông chờ viện binh, lúc đó mới phối hợp với Siêu Vô Hạn hợp đồng công kích.
Tuy nhiên họ chờ đợi đã lâu mà viện binh không thấy đến.
Lúc này Tiểu Tà và đồng đội đã đến Đông bắc Sơn phong, nhưng thấy quân địch quá đông, phải nghiên cứu địa hình rồi mới đặt kế hoạch tác chiến.
Bang Thông Thực có tín hiệu riêng, nên vừa đến chân núi Sơn phong, A Tam đã kêu lên :
- U u...
Lần lượt A Tam đến A Tứ, Tiểu Tà và mấy mươi tên binh sĩ cũng hứng chí chạy ra hô theo, hy vọng Tiểu Thất nghe được tín hiệu này sẽ trả lời.
Tiếng âm vang như sấm rền, nước chảy, vọng mãi trong rừng sâu, vang xa hơn mười dặm.
- U u u...
Tại trong sơn cốc bỗng nhiên Tiểu Thất thoáng nghe được vui mừng khôn xiết, la lên :
- Tiểu Tà bang chủ đến rồi!
Tiếng la của Tiểu Thất cũng làm cho binh sĩ vui lên phấn khởi không ít :
- Chứng ta được giải cứu rồi!
Bọn thuộc hạ hỏi tiểu Thất :
- Có phải tiếng hú lúc nãy không?
Tiểu Thất nói :
- Không sai! Ta không phải đã từng nói với các người, nếu có người đến thì Phiên bang mạnh đến cỡ nào cũng bị dẹp tan hết sao!
Về phía địch quân cũng nhốn nháo :
- Tiếng sói kêu đó là viện binh sao?
- Không sai!
Tiếng mật hiệu tiếp tục truyền lại, Tiểu thất không dám chậm trễ vội trả lời :
- U u u...
Nhận được tín hiệu A Tam kêu to :
- Là tiểu Thất rồi!
Tiểu Tà mừng rỡ :
- Tiểu Thất vẫn còn sống, trong hai ngày nay ta hồi hộp lo lắng, bây giờ thì an tâm rồi. Tiểu Thất ta đến rồi, hãy chuẩn bị ứng chiến.
A Tam nói :
- Tiểu Tà bang chủ! Chúng ta dùng phương pháp nào để xung trận đây!
Tiểu Tà nói :
- Hãy kiếm cho ta một cành cây lớn để ta đập đầu chúng nó.
- Tuân lệnh!
A Tam nhanh chóng xuống ngựa chạy vào sơn lâm, phút chốc đã đem ra những cành cây rất dài và to lớn.
Tiểu Tà, A Tam, A Tứ mỗi người chỉ dùng một cành cây, ngồi trên ngựa xung trận.
Thật là một chiến thuật kỳ lạ, làm chi dịch quân hết hồn bỏ chạy.
Tiểu Thất từ bên trong thúc quân đánh ra, quân Phiên bất ngờ tan rã, hàng ngu lộn xộn, vì chưa từng thấy lối đánh kỳ quái đó.
A Tam cười ha hả nói :
- Tiểu Tà bang chủ! Trận này chúng ta toàn thắng rồi!
Tiểu Tà nói :
- Phải gấp rút thu hồi toàn bộ ngựa chiến và vu khí chúng bỏ lại để trang bị cho quân của Tiểu Thất.
- Tuân lệnh!
Rất nhanh, A Tam, A Tứ đã giúp cho đội quân của Tiểu Thất thu hồi binh khí và chiến mã của địch.
A Tứ hỏi :
- Tiểu Tà bang chủ! Công việc kế tiếp phải làm gì đây?
Tiểu Tà đáp :
- Bọn Phiên binh này tuy rút chạy nhưng sẽ trở lai phản công. Chúng ta hãy mai phục chờ chúng đến.
Tức thì A Tam, A Tứ, Tiểu Thất bố trí phục binh.
Quả nhiên chỉ chốc lát sau địch quân đã củng cố hàng ngu kéo đến.
Lần này phục binh của Tiểu Thất đã trang bị đầy đủ, xông ra đón đầu xung trận, giết chết quân Phiên vô số.
Đây mới là trận quyết định làm tan lực lượng của quân Phiên, khiến bọn chúng kéo đi rất xa, không còn dám mưu đồ tấn công nữa.
Bây giờ Tiểu Tà. A Tam, A Tứ gặp lại Tiểu Thất rất vui mừng.
Trận giải vây đến đây kết thúc.
* * * * *
Giữa lúc đó thì tại kinh thành cũng diễn biến đầy âm mưu.
Trong một đêm, Thạch sơn ráo riết cho người phi ngựa về kinh thành cầu viện.
Dương Sơn Kiệt biết được chuyện này, không cho Hoàng đế Kỳ Chánh hay mà chạy vào văn phòng của Dương Chỉnh bàn luận.
Dương Chỉnh hỏi :
- Có việc gì quan trọng không?
(adsbygoogle=window.adsbygoogle||[]).push({});
Tiểu Tà cười kha khà nói :
- Gặp người làm gì? Để xem người tắm sao?
Vệ Tiên tức cười nói :
- Bổn vương không phải nói như vậy mà ý nói người là người nước Đại Minh đến gặp ta không phải dễ dàng gì!
Cũng may Tiểu Tà có mục đích nên mới nhẫn nại, nêu không thì đã sanh chuyện rồi.
Tiểu Tà khoác tay :
- Ngươi khỏi tâng bốc! Ta cũng không cần ai nhận xét gan to gan nhỏ làm gì, cũng không cần nói là người của Minh triều hay không!
Vệ Tiên ngạc nhiên :
- Sao vậy? Ngươi là người Trung Nguyên mà?
Tiểu Tà nói :
- Ngươi không biết ta là một tội nhân của nước Đại Minh sao? Hoàng đế Kỳ Chánh nghe lời thái sư Dương Chỉnh cho ta là phản thần, đòi bắt đem chém.
Chuyện này còn liên lụy đến bạn bè của ta nữa.
Vệ Tiên nghe xong nở một nụ cười xảo quyệt nói :
- Nếu vậy thì ý của người là muốn bỏ giang sơn Đại Minh sao?
Tiểu Tà lắc đầu :
- Ai nói ta bỏ hết giang sơn Đại Minh? Ta còn muốn đòi lai ấy!
Vệ Tiên phỏng đoán :
- Vì ý định như vậy nên người đến đây gặp ta?
Tiểu Tà nói :
- Nếu sòng phẳng thì chúng ta có thể hợp tác.
Vệ Tiên nói :
- Ta có nghe qua hiện nay người là tội phạm của triều đình, đang bị truy nã.
Ngươi lâm vào bước đường cùng rồi.
Vệ Tiên cười nhạt nói :
- Quan trọng ở chỗ con cọp bị áp chế thì luôn cả người cũng cắn.
Vệ Tiên nhìn ngay Tiểu Tà nói :
- Ngươi quả nhiên là con mãnh hổ. Người ta đã khuyến dụ mà cũng không chịu tiếp thu.
- Tiếp thu để trở thành bộ hạ của người sao? Ta không muốn làm chuyện đó.
Vệ Tiên lắc đầu cười :
- Ngươi tưởng ta có thể đáp ứng ý muốn của người?
- Không phải tưởng mà là nhất định.
- Hừ! Ngươi tin như vậy sao?
Tiểu Tà đắc ý nói :
- Bản thân tôi xưa nay rất tự tin.
Vệ Tiên lạnh lùng :
- Ngươi đoán sai rồi! Bổn vương không cần lực lượng nào yểm trợ vẫn có thể chiếm được Đại Minh. Tóm lại không cần bọn người khác.
Tiểu Tà lặng thinh, vẻ mặt đanh lại.
Vệ Tiên nói :
- Ngươi chỉ có một mình, tác dụng không có bao nhiêu. Ta chẳng những không muốn hợp tác mà còn muốn giết người đó nữa.
Tiểu Tà nhìn ngay mặt Vệ Tiên nói :
- Nếu không muốn hợp tác thì cũng chẳng sao! Miến là đừng hối hận.
Thì ra Tiểu Tà lập mưu có ý lừa Vệ Tiên để mượn lực lượng khống chế Dương Chỉnh. Hành động này chứng tỏ tạo phản với triều đình nên không muốn cho anh em trong bang Thông Thực đi.
Tiểu Tà nói :
- Nếu hợp tác thì chúng ta cùng lập kế sách tấn công Đại Minh, khi thắng lợi thì chiến lợi phẩm chia hai.
Vệ Tiên dò dẫm :
- Ngươi biết lần này Kỳ Chánh đem bốn mươi vạn quân xuất chinh đóng ở nơi nào không?
Tiểu Tà khinh miệt :
- Đương nhiên là ải Đại đồng, sau đó phản công quân đội của người.
Vệ Tiên gật đầu :
Ngươi và bổn vương suy nghĩ giống nhau. Ta nghĩ nên chặn nửa đường cắt đoạn đại binh ra mà đánh. Ý người thế nào?
Tiểu Tà nói :
- Đó là kế sách của người sao?
- Khống sai, chúng ta dĩ quả địch chúng, kế sách này rất thích hợp.
Tiểu Tà nói :
- Nếu tôi cầm quân thì khi ngài kéo quân ra, tôi sẽ quét sạch không tha.
Vệ Tiên không phục :
- Dù cho người suy đoán kế hoạch của ta cũng không thể phá vỡ được mấy mươi vạn quân của bổn quốc.
Tiểu Tà mỉa mai :
- Ngươi tưởng mấy mươi vạn quân của quý quốc là hùng mạnh lắm sao? Chính cái hùng mạnh đó sẽ nảy sinh ra tự kiêu, khinh địch mà trong binh pháp rất kỵ. Ngài đã phạm vào lầm lỗi đó rồi.
Vệ Tiên đính chính :
- Đó không phải tự kiêu khinh địch mà là tự nhiên.
Tiểu Tà lắc đầu :
- Tự tin sinh ra tính tự đại, hai bản tánh này rất có tương quan, trong binh pháp đã dặn dò rất kỹ, là người cầm quân không thể lầm lẫn.
Vệ Tiên trong lòng cũng đã có chút khâm phục :
- Thôi! Ta mới tắm rửa xong, cần phải ăn uống. Nhân đây ta mời người vào trại nghỉ ngơi, cùng nhau tiếp tục đàm đạo.
Tiểu Tà không khách sáo :
- Cũng được! Chỉ cần tiểu vương nhận thức được tình thế sắp đến rất quan trọng đối với Phiên quốc.
Cả hai cùng nhau bước vào doanh trại với thái độ vừa dè dặt vừa cảm mến.