Tại một sơn khu, Vệ Tiên và Tiểu Tà đang ngồi trước tấm bản đồ, nghiên cứu kế hoạch.
Tiểu Tà cười :
- Trời có mưa có nắng thì lòng người cũng có lúc biến động. Tôi cũng bất ngờ khi nghe Dương Chỉnh đổi hướng đi. Một con người đang trong tình trạng sợ hãi thì thấy cái gì cũng sợ. Sự khủng hoảng tinh thần của hắn đã đến một mức độ mà chúng ta không lường trước được.
Vệ Tiên nói :
- Ta không bằng người trong vấn đề nhận xét tâm lý con người. Dù sao người cũng đã vạch ra được một kế hoạch.
Tiểu Tà nói :
- Nếu Dương Chỉnh vì biết trước kế hoạch của ta mà tránh né thì chúng ta phải đối phó bằng cách khác, nhưng ở đây vì hắn quá khủng hoảng tinh thần mà gặp may thì chúng ta phải đưa hắn trở vào bẫy trở lại.
Vệ tiên ngần ngại :
- Nhưng bọn chúng đã hướng về Tuyên Phủ thì nơi đó ắt có viện binh.
Tiểu Tà tiếp :
- Nếu cậy vào viện binh thì hắn nhất định đi theo đường Tuyên Phủ từ đầu rồi.
Vệ Tiên hỏi :
- Ý người muốn phục kích tại Linh cạn sao?
Tiểu Tà đáp :
- Lấy bất ngờ chế địch, Dương Chỉnh đã đổi hướng đi thì việc nghi ngờ trong lòng đã giảm đi không ít.
Vệ Tiên nói :
- Thổ mộc bảo là một vị trí ở giữa Tuyên Phủ và Cơ nhung quan. Hai nơi này đều chứa rất đông binh sĩ và cách Bắc kinh chưa đầy hai trăm dặm. Mặt khác mé sau còn có Thần tiên phủ, nếu ba mặt này xuất quân vây hãm thì quân ta bị cắt đứt đường rút lui rơi vào tử địa.
Thật vậy đây là một nơi hiểm địa, Vệ Tiên dù có to gan cỡ nào cũng phải le lưỡi lắc đầu. Còn Tiểu Tà thì như một đứa con nít, cứ chỉ lung tung vào bản đồ, nơi này là mục tiêu nơi kia là mục tiêu.
Vệ Tiên toát mồ hôi :
- Ngươi không lầm đấy chứ? Quân cơ đâu phải một trò đùa, Thổ mộc bảo là chỗ đất chết, ba mặt thọ địch tại sao lại phải xông vào đó?
Tiểu Tà cười mỉa mai :
- Ái da! Tôi không ngờ ngài lại khiếp sợ đến thế. Khi vào tử địa thì tôi đã có vạch kế hoạch công, thủ rõ ràng rồi. Có gì phải sợ? Không vào hang cọp làm sao bắt được cọp đây?
Vệ Tiên nói :
- Kế hoạch công thủ của người ra sao? Nói ra thử xem!
Tiểu Tà nói :
- Cuộc chiếc này đối với chúng ta có rất nhiều lợi ích, chỉ cần bắt được Kỳ Chánh là cũng đủ giá trị rồi.
Vệ Tiên giật mình :
- Nếu kế hoạch bị phá vỡ, quân ta bị bao vây, thậm chí có khi bị thảm bại thì sao?
Tiểu Tà trấn an :
- Ngài đừng quá thận trọng! Thổ mộc bảo tuy nguy hiểm nhưng sự thực không có gì đáng sợ lắm đâu. Chính ở chỗ nguy hiểm này mà không ai ngờ là chúng ta dám đột kích. Vả lại, trước khi đột kích vào Thổ mộc bảo chúng ta cho ba đạo khinh quân đến ba nơi lân cận, giả cách xung trận thị oai, làm cho ba nơi này mải mê phòng thủ không dám phát quân chi viện cho Thổ mộc bảo. Thế cuộc như vậy ắt bắt được Dương Chỉnh và Kỳ Chánh.
Vệ Tiên hỏi :
- Chiếm được Thổ mộc bảo thì tác dụng thế nào đối với quân ta?
Tiểu Tà thản nhiên :
- Kỳ Chánh đi ngang qua Tuyên phủ nhất định không vào thành, mà chắc tìm đường khác hồi kinh để rút ngắn thời gian di chuyển trên lộ trình. Đến lúc đó nếu bị phục kích, nhất định Kỳ Chánh phải quay về Thổ mộc bảo để ẩn trú.
Vệ Tiên lại hỏi :
- Có phải vì vậy mà người khuyên ta nên đột kích Thổ mộc bảo không?
Tiểu Tà nói :
- Không phải đột kích mà phải chiếm Thổ mộc bảo trước khi đột kích vào đại binh Kỳ Chánh, dùng Thổ mộc bảo làm cái bẫy để nhử mồi.
Vệ Tiên nói :
- Nghe quân thám tử báo lại, hình như Dương Chỉnh có ý tăng cường uy lực đối với triều thần nên mới xuất quân kỳ này.
Tiểu Tà khẽ gật đầu :
- Không sai! kế hoạch chúng ta vừa rồi đã cho hắn thêm uy lực, đạt được mong muốn. Khi đã toại nguyện tất nhiên hắn phải tỏ ra khoe khoang.
Vệ Tiên cũng nghĩ như Tiểu Tà suy đoán, nhưng lại ngần ngại không dám đột kích Thổ mộc bảo sợ nguy hiểm.
Vệ Tiên trầm ngâm :
- Chúng ta tại sao không công thẳng vào quân đội Kỳ Chánh mà phải nhử chúng vào Thổ mộc bảo rồi mới ra tay? Hành động này rất nguy hiểm.
Tiểu Tà nói :
- Ái da! Nguy hiểm là do lòng sợ sệt của mình nghĩ ra mà thôi. Ngài nghĩ xem dọc đường bị đột kích, tất nhiên Kỳ Chánh và quân đội phải tìm nơi cố thủ lực lượng. Nơi đó ngoài Thổ mộc bảo ra còn có chỗ nào để ẩn thân? Nếu Thổ mộc bảo chúng ta chiếm trước, thì thắng lợi thật dễ dàng.
Vệ Tiên sắc mặt trầm trọng nói :
- Chuyện này rất nguy hiểm và quan trọng. Để ta suy nghĩ lại đã, tuyệt đối không thể hành động bừa bãi mà mang họa.
Tiểu Tà hiểu rõ tâm tư của Vệ tiên bất đắc dĩ nói :
- Tôi đã nói nếu không nghe ngài sẽ hối hận. Chuyện thuận lợi như vậy không nên bỏ qua. Nếu ngài đánh trận với tôi, mười lần chắc chắn có chín lần thua. Thôi, nếu ngài không nghe thì thôi, chúng ta nghĩ cách khác.
Vệ Tiên xoa dịu :
- Thực ra người rất thông minh ta không thể không phục. Nhưng việc này quan trọng, phải xem kỹ lại kế hoạch để không bị thiệt hại nặng nề, chậm mà có kết quả không tốt hơn sao?
Tiểu Tà nhún vai :
- Trước tiên ngài phải điều quân tiến đánh Tuyên phủ để kiềm chế tinh thần địch quân. Vả lại quân chủ lực đột kích vào Tuyên phủ thì quân của Kỳ Chánh phải quay đầu đánh trả. Kỳ Chánh nhất định chạy vào Thổ mộc bảo để tìm chỗ dựa, bảo vệ lực lượng.
Vệ Tiên cười :
- Bổn vương biết tự lo liệu.
Qua một lúc Vệ Tiên ra lệnh cho binh lính chuẩn bị đột kích, nhưng y không theo kế hoạch của Tiểu Tà đã vạch ra, có lẽ Vệ Tiên hãy còn nghi ngờ tài điều binh khiển tướng của Tiểu Tà.
Lúc đó là ngày mồng bảy tháng tám.
* * * * *
Giống như Tiểu Tà đã suy đoán, đại quân Dương Chỉnh không vào thành Tuyên phủ mà hướng về kinh thành mà đi.
Trong lúc này quân Vệ Tiên đã dốc toàn lực đột kích vào đại quân của Kỳ Chánh.
(adsbygoogle=window.adsbygoogle||[]).push({});
- Nếu tôi không trừ bỏ Dương Chỉnh, sớm muộn giang sơn Đại Minh cũng bị hủy diệt trong tay hắn.
- Ngươi giết hắn rồi sao?
- Không sai! Đầu của hắn vẫn còn treo tại Thổ mộc bảo!
Kỳ Chánh buồn bã :
- Bây giờ người còn hợp tác với Vệ Tiên không?
Tiểu Tà nói :
- Tôi đâu ngu đến thế. Tôi chỉ lợi dụng hắn trừ bỏ Dương Chỉnh mà thôi. Bây giờ chuyện đã làm xong, Vệ Tiên trước đây đã có ý sợ hãi tôi, thế nào hắn cũng tìm cách hãm hại tôi, nếu tôi ở lại đây hóa ra chọn con đường chết hay sao?
Kỳ Chánh ngẫm nghĩ :
- Như vậy người muốn chạy trốn sao?
Tiểu Tà nói :
- Tôi trốn được nhưng Hoàng thượng không trốn được vì bên ngoài vệ binh canh giữ rất đông, nếu kinh động sẽ bất lợi cho tôi lắm.
Kỳ Chánh nói :
- Nếu ta ở lại người nhẫn tâm thấy ta bị giết sao?
Tiểu Tà trấn an :
- Không thể nào có chuyện đó đâu. Nếu Vệ Tiên có ý giết Hoàng thượng thì đã giết lâu rồi, tại sao phải đãi ngộ Hoàng thượng tử tế như vậy? Hãy yên tâm!
Hoàng thượng cứ sống vui vẻ ở đây!
Kỳ Chánh nói :
- Ngươi không muốn cứu ta sao?
- Cứu thì phải cứu rồi nhưng đợi khi Hoàng thượng giác ngộ rồi thì mới cứu!
Kỳ Chánh thuyết phục :
- Nhưng ta không trở về thì cả nước từ trên xuống dưới sẽ nóng lòng, thậm chí có người lộng quyền tạo phản, Kỳ Ngọc còn quá trẻ không đối phó nổi!
Tiểu Tà cười :
- Kỳ Ngọc hoàng đệ so với Hoàng thượng không thua kém gì đâu. Có lẽ hoàng đệ xử lý công việc triều chính rất tốt.
Kỳ Chánh lo lắng nói :
- Nếu có gặp Kỳ Ngọc người nói hắn chớ nên lo cho ta mà nên lấy quốc gia làm trọng.
Tiểu Tà gật đầu :
- Chỉ mới một ngày trong hoạn nạn mà Hoàng thượng đã giác ngộ quá xa rồi.
Có thể nói hoàn cảnh chính là nơi đào tạo con người tốt nhất.
Kỳ Chánh dặn dò :
- Ngươi nói với Kỳ Ngọc hãy hồi phục chức vụ cho Siêu Vô Hạn và Tiểu Thất, chuyện này ta xử không tốt.
Tiểu Tà cười :
- Vậy là Hoàng thượng đã thoát khỏi vòng khống chế của Dương Chỉnh, chuyện này Kỳ Ngọc sẽ làm cho Hoàng thượng yên tâm.
Kỳ Chánh buồn bã :
- Như vậy ta yên tâm rồi.
Tiểu Tà nói :
- Hoàng thượng yên tâm ở đây đi, tôi còn nhiều việc phải làm.
Kỳ Chánh hỏi :
- Ngươi còn có chuyện gì nữa?
Tiểu Tà đưa tay chỉ bốn phía :
- Trước khi đi phải quấy rối chúng nó một trận. Nếu không phải Hoàng thượng còn ở đây, thì tôi đã đốt hết dinh trại của chúng nó ra tro rồi!
Bây giờ ánh trăng chiếu vào đầu giường, trên tay người tiểu thái giám Hỷ Linh có một món đồ hình như Ngọc Sư Tử.
Tiểu Tà trông thấy giật mình, nhào tới giật lấy thử xem.
Ngọc Sư Tử to gần bằng bàn tay, đôi mắt sáng tựa kim cương. Rõ ràng Ngọc Sư Tử này Tiểu Tà đã bảo tiêu cho Chương Bình, tại sao lai nằm trong tay Hỷ Linh?
Tiểu Tà nhìn Hỷ Linh, đôi mắt nảy lửa hỏi :
- Vật này tại sao người có?
Hỷ Linh sợ hãi chỉ vào đầu giường, nơi đây chứa rất nhiều văn kiện bí mật Tiểu Tà bỗng nhiên hiểu ra nói :
- Vệ Tiên! Thì ra là hắn, người mua Ngọc Sư Tử chính là Vệ Tiên. Vả lại số Hắc y sát thủ chính là bị Vệ Tiên mua, đồng thời hắn nói hắn cũng có ký hiệu con ó, vậy không phải hắn thì còn ai?
Qua một lúc suy nghĩ Tiểu Tà nói :
- Không lẽ Vệ Tiên đã lấy nó để trao đổi bản đồ Đại Minh với Dương Chỉnh?
Không ngờ chúng tráo đổi nhau bằng hình thức này!
Ngọc Sư Tử cầm trong tay Tiểu Tà bẻ làm đôi, thì ra con sư tử này trong ruột trống rỗng, có thể dùng để nhét các văn kiện bí mật. Cơ quan mở ra là đôi mắt.
Tiểu Tà cấp tốc hướng về đầu giường tìm kiếm, phát hiện nhiều mảnh giấy và có cả bản đồ nữa.
Tiểu Tà thở dài :
- Té ra ta đã bị lợi dụng làm công cụ gián tiếp giúp giặc xâm phạm biên cương. Bảo tiêu không đầy hai tháng hắn đã hiểu biết mọi địa hình, ngõ ngách Trung Nguyên, nên mới tốc chiến tốc thắng như vậy.
Tiểu Tà tức giận mặt đỏ lên lẩm bẩm :
- Như vậy kẻ thông đồng với địch là ai đây? Có phải Chương Bình không?
Chính Chương Bình đã muốn ta bảo tiêu, đưa hàng đúng thời hạn không được thất thoát. Địa đồ này rất quan trọng, đưa đến nơi thì có người truy sát A Tam, Hắc y sát thủ muốn giết A Tam chỉ vì tấm bản đồ này.
Tiểu Tà rất hối hận nếu lúc đó không có việc bảo tiêu thì đã không xảy ra việc quân Phiên quấy nhiễu biên cương bắt Kỳ Chánh nhốt tại đây.
- Cũng may! Dương Chỉnh bị giết đi là một bài học cho Kỳ Chánh đã che chở bọn gian thần thông đồng với địch bán giang sơn.
Tiểu Tà tức giận :
- Ta phải lột mặt bọn này mới được.
Bây giờ Vệ Tiên toàn thắng, Kỳ Chánh hoàng đế bị bắt, trách nhiệm ta phải hành động làm sáng tỏ bọn gian thần Đại Minh.
Bỗng Tiểu Tà như nghĩ ra điều gì la lên :
- Nguy rồi!
Liền hướng tới Kỳ Chánh nói gấp :
- Kinh thành đang nguy cấp ta phải lập tức quay về cứu nguy!
Kỳ Chánh kinh hãi :
- Xảy ra chuyện gì sao?
Tiểu Tà ném một nửa miếng Ngọc Sư Tử cho Kỳ Chánh nói :
- Chuyện lớn à! Hoàng thượng biết cái này là cái gì không? Nó là cổ vật chứa tài liệu mật của Dương Chỉnh cho Vệ Tiên, tôi phải cấp tốc bắt kẻ đồng mưu với hắn.
Ai cũng biết Tiểu Tà hiện là vệ binh của Phiên quốc nên không ai dám cản trở. Tiểu Tà ra khỏi lều vải, hướng về Trung Nguyên phóng đi như gió.