Tục Tiểu Tà Thần

Chương 35: Âm mưu liên kết ngoại bang




Trời rựng sáng...

Bấy giờ mặt mũi Dương Sơn Kiệt rất tiều tụy, u sầu và trở nên nóng tính.

Giang sơn sắp đoạt trong tay thì đã bị Tiểu Tà đánh pháo giải tỏa cuộc bao vây, luôn cả uy phong của một vị cầm đầu cấm y vệ cũng đã bị tước mất.

Thất bại ê chề! May có người Hắc y cứu được mạng hắn, nhưng mãi một tháng sau người Hắc y mới trở lại thăm tin tức.

Dương Sơn Kiệt nổi giận :

- Ngươi tại sao không tăng chi viện để đến nỗi thất bại như vậy?

Người Hắc y chỉ mỉm cười, không trả lời, bưng ly trà trên tay uống một hớp xong mới chậm rãi :

- Dương thống lãnh! Chuyện qua một tháng rồi, ông chưa hết tức giận sao?

Dương Sơn Kiệt nói :

- Mối hận thù này ta làm sao quên được?

Người Hắc y bỏ ly trà xuống, nói :

- Ông chưa nói rõ cho tôi biết có người ngoài tham gia vào chuyện này.

Dương Sơn Kiệt cau mày :

- Bổn chức liên kết với nhiều người, có gì không đúng?

- Nhưng ít ra ông cũng phải cho tôi biết chứ?

Dương Sơn Kiệt nói :

- Bọn nó là người của Phiên bang. Nhưng có oán thù gì với ngươi, làm sao ta biết được?

Người Hắc y cười nhạt :

- Nếu có thù hận thì làm sao hợp tác?

Dương Sơn Kiệt bực bội :

- Ta thấy là ngươi cố tình báo phục mới rút tay đứng bàng quang như vậy.

- Không sai!

- Ngươi...

Người Hắc y cười :

- Tôi xưa nay không tin tưởng ngoại bang.

Dương Sơn Kiệt nói :

- Cho nên ngươi không hài lòng chúng nó xía vào chuyện này chứ gì?

Người Hắc y nói :

- Nếu ta muốn hại ngươi thì đâu có cứu ngươi thoát hiểm.

Dương Sơn Kiệt nghe nói có lý nên không hỏi tới nữa mà quay qua chuyện khác :

- Bọn nó rốt cuộc cùng với ngươi có thù oán gì?

Người Hắc y nói :

- Chúng ta cũng đã từng hợp tác, sau này chúng nó lại chia rẽ ra.

Dương Sơn Kiệt nói :

- Bọn nó rất giữ lời hứa.

Người Hắc y nói :

- Vì Vệ Tiên mà bọn chúng phải làm như vậy, chờ đến lúc ông đoạt ngôi vua, chúng nó sẽ dẫn Vệ Tiên nhập kinh. Đến lúc đó ông làm sao cùng với chúng nó tranh giành?

Dương Sơn Kiệt cảm thấy quả nhiên người ngoại bang không thể tin được, nên thắc mắc :

- Nhưng tại sao chúng nó xưa nay rất tốt?

Người Hắc y cười :

- Dương thống lãnh! Ông nên hiểu rốt cuộc chỉ là chuyện hai nước đang tranh chấp nhau. Chúng nó cũng là một lực lượng, chỉ khác về phương thức mà thôi.

Dương Sơn Kiệt không hiểu.

Người Hắc y tiếp :

- Hai bên giao đấu nhau tất nhiên một mất một còn. Chúng ta yên tịnh chờ lúc Vệ Tiên và Kỳ Ngọc hai bên lực lượng hao tổn, chúng ta đem lực lượng chúng ta ra kết thúc, thì có gì khó khăn đâu?

Dương Sơn Kiệt nói :

- Như vậy chúng ta làm cách nào đây?

Người Hắc y nói :

- Thống lãnh vẫn triệu tập Thiên Linh giáo, tìm cách công vào trung tâm cơ quan, sau đó dẫn binh mã Vệ Tiên đến đánh kinh thành, bắt Kỳ Ngọc làm con tin.

Chờ chúng nó đánh nhau mệt mỏi, kiệt sức, chúng ta sẽ ra tay.

Dương Sơn Kiệt ngần ngại :

- Nhưng ta được ngươi cứu thoát, e rằng chúng nó nghi kỵ, không tin tưởng ta.

Người Hắc y nói :

- Bọn chúng cũng không ngu ngốc. Dù cho biết được ông và tôi có liên kết, mà cuộc thế thuận lợi thì chúng nó cũng vẫn dẫn quân công thành.
(adsbygoogle=window.adsbygoogle||[]).push({});

- Tin tức ai báo cho ngươi vậy?

Giáo chủ nói :

- Ta cho ngươi biết cũng không sao. Vệ Tiên hoàng tử đã công đến Chi Khả Quan, đại quân sắp bao vây kinh thành Đại Minh rồi.

A Tam, A Tứ kêu lên :

- Không thể được! Không thể được! Có Tiểu Thất và Siêu tiểu vương gia giữ thành, đừng mong ai phá nổi.

Giáo chủ cười nhạt :

- Ta nói dối với các ngươi làm gì? Bồn tọa báo cho các ngươi biết, bổn tọa trước tiên giết chết các ngươi sau mới đi chi viện. Ha.. ha..! Dù cho quân đội Kỳ Ngọc có anh dũng thế nào cũng không thể chịu nổi trận chiến này.

Tiểu Tà nói :

- Như vậy tôi phải tin lời ông rồi.

- Tin rồi thì càng tốt! Ngươi chết cũng được nhắm mắt.

Tiểu Tà mân mê sợi dây nơi bụng, nói :

- Cái “Thất Thiên thằng” này không ai mở ra được sao?

Giáo chủ nói :

- Ngươi tưởng rằng ta tha ngươi được sao? Sợi dây này từ xưa đến nay đã cột lại thì không ai mở ra được.

Tiểu Tà cười :

- Ừ! Vậy mới là kỳ bí, kỳ tích...

Giáo chủ thấy Tiểu Tà nét mặt hân hoan trong lòng có chút nghi ngại, nói :

- Ngươi đã có phương pháp gì thoát hiểm sao?

Vừa nói Giáo chủ vừa dõi mắt nhìn sợi dây, xem có gì biến chuyển không.

Tiểu Tà lắc đầu :

- Tôi đã hết cách. Sợi dây này vẫn nguyên vẹn như xưa.

- Như vậy ngươi nói cái gì là kỳ bí, kỳ tích?

Tiểu Tà thản nhiên :

- Ta Dương Tiểu Tà, một đời oanh liệt, kiệt liệt... Bây giờ sắp chết ta phải kéo pho tượng này đi, thật không phải kỳ bí, kỳ tích sao?

Giáo chủ nghe nói mới hiểu rõ, cười :

- Có Phật Tổ bảo hộ ngươi trên đường về Tây Thiên. Ngươi an tâm khỏi sợ ma bắt rồi.

Tiểu Tà nói :

- Nói rất đúng! Thời gian đã đến, không cần ngươi động thủ. Ta thà bị siết chết, chỉ tiếc người đưa tiễn ta quá ít, hãy tuyển thêm dẫn đến đây đi!

Giáo chủ nói :

- Một vị Quốc vương qua đời cũng chỉ có bốn mươi người đưa tiễn. Ngươi ít hơn có mười người thì đã quá đủ rồi.

Tiểu Tà bất đắc dĩ nói :

- Thôi cũng được vậy! Hãy mau tránh ra! Ta muốn kéo Phật về Tây Thiên rồi.

Tiểu Tà quay về A Tam, A Tứ, nói rất khôi hài :

- Chết sống có số mạng. Nhìn nhau lần cuối để nhớ mãi nghìn thu.

Tiểu Tà hét lên một tiếng, thối lui ra sau, sợi dây trong lưng Tiểu Tà dính vào tượng Phật rất chặt, Tiểu Tà vận hết sức lực ra kéo.

Phật tượng to như núi. Một khối đá bất động đã cấu tạo nơi đây không biết tự bao giờ.

Giáo chủ cùng một số thủ hạ có cảm giác như đang xem một con khỉ diễn trò.

Tiểu Tà cổ họng như phồng to lên, ráng hết sức vẫn không tiến triển chút nào, trái lại sợi dây còn siết chặt hơn nữa.

Bỗng hắn hét lên :

- A...!...

Tiếng hét của Tiểu Tà rền vang, rung chuyển không gian. Cả pho tượng như di chuyển.

Tiếp theo :

- Ầm!

Tiếng phát ra như sấm. Pho tượng đổ xuống kéo theo không biết bao nhiêu đất đá lăn xuống ào ào. Thật đúng là cảnh động địa băng sơn.

Từng khối đá nhỏ nứt ra, lăn xuống triền núi, gió lộng cát bay. Đèn trong động tắt hết. Tiếng ầm ầm kéo dài mãi, như thiên binh vạn mã đi qua. từ tảng đá này trốc lên kéo theo nhiều tảng đá khác lăn xuống chân núi.

Giáo chủ thấy vậy sợ hãi kêu :

- Mau cản trở hắn!

Tiểu Tà đã dùng toàn lực kéo Phật tượng. Đến lúc Phật tượng đổ xuống thì A Tam, A Tứ đều bị giật mình, kinh hãi đến ngất xỉu trong nguy biến.

Thấy Giáo chủ và bọn Hắc y sát thủ công đến, Tiểu Tà hét to :

- A Tam! A Tứ! Mau...

A Tam, A Tứ nghe được tiếng hét của Tiểu Tà bỗng sực tỉnh. Hai người này đã phục hồi công lực, nên vội vã phóng tới như hai gọng kềm, tấn công chớp nhoáng vào đám Hắc y.

Cả tòa Phật động đều chìm trong cơn bão kiếm.

Tượng Phật đã đổ, Tiểu Tà cố hò hét lên, dù sao kéo được tượng Phật cũng là một kỳ tích trong đời hắn.

Một phần pho tượng bị bể còn dính trong sợi dây, Tiểu Tà vẫn cứ kéo chạy khắp nơi, chạy đến đâu núi non lở đến đó, đất đá lăn xuống chân núi như mưa.

Giáo chủ thấy Phật tượng đã đổ nát, núi lở đá lăn, không còn dám ở lại, vội quay vào huyệt đạo trốn đi.

Tiểu Tà thấy địch thủ đã trốn hết liền ra lệnh cho A Tam, A Tứ :

- A Tam, A Tứ! Hãy mau rút lui!

Bấy giờ dân chúng trong vùng cũng rất kinh hoàng.

Ky Mộc sơn xưa nay được dân chúng tôn là vùng đất Thánh, giờ đây nơi này lại xảy ra sập đổ, họ cho đó là thần thánh nổi giận xử phạt muôn người.

Qua một thời gian khá lâu, nơi này mới trở lại yên tĩnh với đầy vết tích tang thương.