Tục Tiểu Tà Thần

Chương 37: Khám phá mật điện Hoàng cung




Tiểu Tà, A Tam, A Tứ không phải nhập cung mà đi đến một nơi như thạch bảo.

Ngôi nhà đá này phía trong chia làm nhiều gian, mỗi gian trưng bày rất nhiều hình tượng rồng phụng.

Tiểu Tà được ở một nơi thoáng mát, ăn uống sang trọng nhưng rất cô đơn, không được tiếp xúc với một ai, đôi khi muốn tìm Hắc Y Thiếu Nữ để tâm sự thì cô gái này cũng biến đi đâu mất.

Sau khi đã tắm rửa sạch sẽ, cả ba người mặt mày sáng láng trông rất uy phong. Tiểu Tà nói :

- Bây giờ phải làm sao để gỡ sợi dây oan nghiệt này?

A Tam nói :

- Người con gái thần bí đó hoặc may có khả năng.

Tiểu Tà bực bội nói :

- Tại sao cô ta không chịu đến đây?

A Tam nói :

- Người con gái đó nhất định sẽ đến đây mà.

A Tứ nói :

- Tốt hơn là đi tìm cô ta, đừng chờ đợi.

Tiểu Tà nói :

- Tìm ở đâu?

- Ở Hoàng cung! Cô ta là tỳ nữ thì phải ở trong Hoàng cung rồi.

Tiểu Tà trợn mắt :

- Ai nói với ngươi cô ta là tỳ nữ? Nếu là tỳ nữ sao lại sang tận Trung Nguyên hoạt động?

A Tứ lập tức chữa :

- Em chỉ góp ý kiến thôi, đừng có nóng mà!

Tiểu Tà nói :

- Nếu nghe lời ngươi thì chết chắc trong tay ngươi rồi.

A Tam đắc ý nói :

- Cách em nói còn tốt hơn. Đợi lâu rồi cô ta cũng đến mà.

Tiểu Tà cau có :

- Nếu không đến thì sao? Ta bắt ngươi cột vào đầu dây “Thất Thiên thằng”, chịu không?

A Tam nheo mắt :

- Em chỉ nói chơi thôi, đừng tưởng thật!

Tiểu Tà nhìn hai người, hỏi :

- Bên ngoài có hòa thượng canh giữ chúng ta không?

A Tam nói :

- Có mười mấy người đang canh gác. Hình như võ công không kém.

Tiểu Tà chửi :

- Tệ hại! Số người này ăn no rồi không có chuyện gì làm, cứ canh gác tại đây hoài sao?

A Tam nói :

- So về hòa thượng phái Thiếu Lâm chúng tôi thì chúng nó còn làm biếng hơn nhiều. Luôn cả đi tiêu cũng không đi xa, một động tịnh nhỏ cũng không có.

Bỗng nhiên Tiểu Tà “hừ” một tiếng, nói :

- Bọn nó ngồi mãi nơi đó canh gác thì làm sao thiếu nữ áo đen đến đây được?

Thực ra, bọn người hòa thượng này không phải ở đây để canh giữ các cung nữ, mà đang tịnh tâm cùng với Tiểu Tà. Đương nhiên, Tiểu Tà muốn ra đi bọn chúng sẽ cản lại.

A Tam nói :

- Không thể được! Cung nữ nhất định có con đường khác.

A Tứ nói :

- Không lẽ trong Hoàng cung lại có mật đạo sao?

Tiểu Tà gật đầu :

- Cũng có thể! Điện này rất gần Hoàng cung muốn thiết kế mật đạo rất đơn giản. Hơn nữa trong cung nếu có người muốn triều bãi đâu cần phải đi vòng vèo cho mệt. Đường mật đạo không phải an toàn và thuận lơi hơn sao?

A Tam nói :

- Tiểu Tà bang chủ, anh đoán xem mật đạo ở nơi nào?

Tiểu Tà nói :

- Nếu mà triều kiến thì đã có mật điện thứ hai rồi.

Rất dễ dàng, Tiểu Tà và đồng bọn từ bên trái tìm ngay được mật đạo. Hắn chỉ phiến đá dưới chân, nói :

- Nơi này có dấu phiến thạch, chứng tỏ có người ra vô thường xuyên.

Tìm đến bức tường có một bức tượng Phật bóng láng. Tiểu Tà không cần suy nghĩ, nắm bức tượng xoay qua, tức thì phiến đá mở ra.

A Tam cười :

- Cơ cấu giống như trong mật điện ở Ky Mộc sơn.

- Không sai! Cơ quan này có thể do một người kiến trúc. Ta chỉ cần nhìn Phật Tượng cũng đã biết Khai Quang nơi nào rồi.

Địa đạo xuất hiện.

Nhìn thấu vào trong có một tòa đại sảnh. Ba người đi khỏi thì hướng về nơi nào có đàn bà tìm tới.

Không bao lâu, ba người đã nhìn thấy một tiểu cấu trúc, trên cửa sổ treo rất nhiều vật trang trí bằng bông hoa, chứng tỏ tòa kiến trúc này này dành cho đàn bà ở.

A Tam cười :

- Ha...ha...! Phòng số một không biết có người đẹp nào không?

Tiểu Tà nói :

- Bước vào sẽ biết.

A Tứ nói :

- Nếu là khuê phòng thì người đẹp đang mặc áo ngủ.

(adsbygoogle=window.adsbygoogle||[]).push({});
Tuy nói vậy nhưng trong thâm tâm hắn rất kích động, còn có nhiều nghi vấn.

A Tứ nói :

- Tiểu Tà bang chủ! Tìm hiểu làm gì chuyện thiên hạ, hãy lo đi tìm cô gái ân nhân của mình, e vui hơn.

Tiểu Tà hỏi bà lão :

- Lão phu nhân có thể cho chúng tôi biết con gái của bà tên gì không?

Bà lão ngạc nhiên :

- Nó chưa nói tên cho các ngươi biết sao?

Rồi bà lão tiếp :

- Nó không nói tên cho các ngươi biết tất nhiên là có nguyên nhân. Ta nghĩ các ngươi đích thân hỏi nó thì hay hơn.

Tiểu Tà đối với chuyện này không mấy quan tâm, nên hỏi sang chuyện khác :

- Chồng của bà đâu? Có còn sống không?

Bà lão nói :

- Có thể đã hơn năm năm chưa gặp. Cả đứa con gái cũng ít khi trở về.

Tiểu Tà đôi mắt tròn xoe :

- Đã hơn năm năm? Hình như bên trong có rất nhiều bí ẩn. Bà muốn ra đi không? Bây giờ không còn ai cản trở nữa.

Bà lão cười :

- Ta ở đây đã lâu. Ra đi sẽ không chút tự do, nếu ra đi gặp Giáo chủ thì càng không tốt.

Tiểu Tà nói :

- Xin lão phu nhân cứ an tâm. Giáo chủ đã giống như một con chó điên chạy bậy. Không chừng ông ta đang bị vây hãm tại Trung Nguyên, hết đường trốn về đây.

Bà lão lơ lửng :

- Vậy...!

Bà lão không tin lời nói của Tiểu Tà là thật, một Đại Giáo chủ tại sao lại phải trốn chạy?

Tiểu Tà kéo sợi dây đỏ trong lưng ra :

- Chính là sợi dây này. Bà có cách nào tháo gỡ nó ra không?

Bà lão nhìn sơ qua đã biết, nói :

- Nghe nói chỉ cần hai đầu dây đâu lại sẽ mở ra.

Tiểu Tà chán nản :

- Nếu chỉ đơn giản như vậy, tôi đâu cần phải mang nó đến hai mươi ngày và đến tận đây tìm bà chỉ giáo? Bây giờ so với sợi dây nịt còn siết cứng hơn, càng cựa quậy càng siết chặt, thân tôi sắp thành cây lạp xưởng khô rồi.

Bà lão sắc mặt nghiêm trọng, qua một lúc mới nói :

- Ta cũng không nghĩ ra cách. Trừ ra câu chuyện thần thoại từ xưa truyền lại là bão tuyết đã cứu công chúa thì ai cũng chưa từng nghe qua cách nào để mở ra sợi dây đó.

Ba người nghe nói mặt mày âu sầu như muốn khóc.

Tiểu Tà thở dài :

- Cái gì? Tâm sự đã hết nửa ngày mà vẫn còn chưa muốn cứu sao. Lão phu nhân! Bà ấy nghĩ ra cách giải cứu chúng tôi.

Bà lão rất thông cảm với Tiểu Tà, nhưng không có cách nào cứu được, bà lão nói :

- Cha ta từng nói qua, dây này thuộc về liệt hỏa luyện thành. Hình thức tuy mềm dịu nhưng khí dương căng có thể dùng phương pháp khắc tinh giải trừ. Tìm một hình thức tuy căng nhưng tính chất êm dịu thì mới hóa giải được.

Tiểu Tà cười đau khổ :

- Đó là vật gì? Đồ chơi không được thử bậy, nếu không thành công nó siết đứt bụng không còn ăn được nữa.

Bà lão an ủi :

- Người lành sẽ có trời giúp. Dương công tử đã đánh sập Ky Mộc sơn thì đâu còn ai dám so sánh? Theo ta thì sẽ không có gì nguy hiểm.

Tiểu Tà thấy không có kết quả, chán nản nói :

- Thôi! Bỏ qua chuyện này đi, theo lời bà nói thì tôi chỉ còn cách xúc phạm thiên thần để trời làm ra phong vũ giống như công chúa thì mới thoải mái cởi bỏ dây này ra.

A Tam hí hửng :

- Em ủng hộ kế hoạch của anh! Mau tìm thiên thần xúc phạm để cho trời đất nổi giận làm mưa làm gió.

A Tứ tự tin :

- Muốn tìm thiên thần thì cứ đến đình miếu đập phá các tượng thần là được rồi.

Tiểu Tà tức giận, nắm sợi dây kéo mạnh :

- Thiên Linh giáo chủ! Có một ngày ta sẽ chém đầu ngươi. Dù cho bị dây siết đứt làm hai khúc ta cũng không ân hận.

A Tam nói :

- Đúng! Thà chết nhưng bất khuất chính là tinh thần của bang Thông Thực.

Tiểu Tà giơ tay gõ vào đâu A Tam :

- Bất cái đầu của ngươi! Dây không cột vào lưng ngươi nên giỏi nói dóc.

A Tam ôm đầu cười :

- Em đang cổ vũ khí thế của Bang mà.

Tiểu Tà lảm nhảm :

- Lão phu nhân! Bà có biết cách nào xuất cung trở về Trung Nguyên một cách thuận lợi không?

Bà lão lắc đầu :

- Ta ở đây quá lâu, mọi biến đổi bên ngoài đều không biết. Các ngươi cứ nên theo đường cũ trở về.

Chuyện chưa nói dứt bên ngoài đã nghe tiếng hí của con hồng mã.

Tiểu Tà ngạc nhiên, nhìn ra cửa. Tập trung tinh thần chờ đợi tiếng âm truyền ra.

Ngựa lại hí vang. Tiểu Tà nói :

- Hồng mã ai đem đến đây? Chắc là cô gái thần bí đó.

A Tam nói :

- Chắc cô gái đó lại giúp ta.

A Tứ gật gù :

- Còn hồng mã bị bắt ngoài trận địa, tại làm sao cô ta giữ cẩn thận để trao trả như vậy?

Tiểu Tà cười :

- Thần mã của ta mà. Thần mã của Đa Đảo.

Tiểu Tà quay về hướng bà lão, nói :

- Lão phu nhân! Tôi đã tìm được cách xuất cung thuận lợi, bà hãy bảo trọng!

Gặp được con gái, bà báo cho cô ta biết hãy đến Trung Nguyên cứu tôi.

Ba người bay ra cửa ngoài. Bà lão theo đưa tiễn.

Chỉ thấy nơi góc tháp vang lên một tiếng như rồng gầm cọp hú xuyên qua cao phong. Ba người đã lên yên khuất dạng. Bà lão đứng nhìn theo, thở dài một hơi, từ từ quay thân vào trong, nhưng bỗng phát hiện một người con gái đang đứng áng nơi cửa.

- Mẹ!

Bà lão và cô gái ôm nhau rơi nước mắt.