Chiều ngày hôm sau, Tiểu Tà dẫn một đoàn người đến Thần Tiên giang.
Rất nhanh, Tiểu Tà tìm được một con thuyền đang di lưu trên mặt sông. Lập tức cả đoàn người xâm nhập lên thuyền.
Người lái thuyền là một tên râu ngắn, mắt to, mày rậm, trán hói. Tướng mạo giống như Trương Phi. Thuyền phu có hơn ba mươi tên, mặt mày người nào trông cũng dữ tợn.
Sắp xếp chỗ nghỉ cho mọi người xong, Tiểu Tà xuống thuyền, lên bờ mua một ít thịt chó để dành đi đường ăn. Chập tối Tiểu Tà mới trở lại thuyền, bên ngoài vắng lặng không một bóng người.
Nhìn vào trong thuyền, Tiểu Tà cảm giác không ổn, nghĩ thầm :
- “Tại sao mới tới mà người trong thuyền như đang ngủ mê vậy nhỉ?”.
Hắn liền chạy vào khoang thuyền.
Một tiếng cười vang ra rất chát tai, Tiểu Tà trấn tĩnh, biết ngay đã có chuyện xảy ra. Loáng mắt, từ trong khoang hiện ra một người mặc áo xanh, tay cầm một sợi dây rất lớn, đầu trọc, đôi mắt sâu, gương mặt đầy gian trá.
Tiểu Tà nhìn lão, bật thốt :
- Yêu Linh Quỷ Vương Lý Tam Siêu? Lão chính là thiên hạ đệ nhị độc?
Lý Tam Siêu cười sằng sặc :
- Dương Tiểu Tà! Ngươi không ngờ ta còn sống phải không?
Tiểu Tà nói :
- Lý Tam Siêu! Không ngờ ngươi đến rất đúng lúc. Hôm nay ngươi mất mạng chắc rồi.
Lý Tam Siêu cười nhạt :
- Lành dữ không cần biết! Trước đây ta đã nghe danh ngươi rồi thế mà ta vẫn ngang nhiên xuất hiện trước mặt ngươi, chứng tỏ ta không sợ ngươi. Ha... Ha...!
Lão ngửa mặt cười như quỷ khóc.
Tiểu Tà làm sao không biết lão già này đã phục thuốc mê cho tất cả những người trên thuyền, nên gằn giọng, nói :
- Lão quỷ! Ngươi đừng có cười như thế được không? Tiếng cười của ngươi rất khó nghe. Mau tìm cách thoát thân đi! Còn người võ trang màu đen cứu ngươi là ai?
Lý Tam Siêu vẫn chưa nín cười, thái độ tỏ ra ngạo nghễ, không đáp.
Tiểu Tà giận dữ :
- Lão quỷ! Ta nói cho ngươi biết, hắn là một tên Hắc y sát thủ tại Trung Nguyên, Tam Tú Chỉ Nhất Giang Chấn Vũ đó.
Lý Tam Siêu nói :
- Hai chúng ta chẳng quan hệ gì. Chủ yếu là ta còn sống trên thế gian này, đồng thời đang đứng trên con thuyền này.
Tiểu Tà chọc tức :
- Lý Tam Siêu! Ngươi muốn thử nước nóng một lần nữa không?
Lý Tam Siêu nghĩ đến lần trước tại Hồi Hồi Cốc, trong lòng nổi giận, nói :
- Dượng Tiểu Tà! Ngươi đừng múa lưỡi! Hôm nay ta sẽ cho ngươi chết không chỗ chôn thây.
Tiểu Tà nhe răng cười đáp :
- Ngươi chớ có tức giận như vậy! Ta không phải không cho ngươi trả thù. Ta thì muốn biết có phải người hắc y đó cứu ngươi, mướn ngươi lên thuyền này để chở chúng ta đi hay không?
Lý Tam Siêu đắc ý nói :
- Không sai! Chuyện của thiên hạ không có gì qua mặt ngươi được. Ngươi chuẩn bị chịu chết đi là vừa.
Tiểu Tà nghĩ không thể đơn giản như vậy được. Tại sao Hắc y sát thủ lại nhúng tay vào chuyện này? Vì đang mãi suy nghĩ nên hắn quên mất câu nói của Lý Tam Siêu.
Lý Tam Siêu thấy vậy tưởng Tiểu Tà đang nghĩ cách đối phó, trong bụng cũng hơi sợ hãi, nói :
- Dương Tiểu Tà! Ngươi đừng mong nghĩ cách chạy trốn, vì trong thuyền này một người còn sống sót chỉ là cơ may hiếm có, không tin ngươi cứ thử xem.
Tiểu Tà bị hắn hăm dọa, nổi giận nói :
- Bạn bè của ta bị ngươi sát hại, bây giờ ngươi muốn gì nơi ta để buông tha cho họ?
Lý Tam Siêu cười :
- Nếu ngươi chịu trói ta sẽ thả hết bọn chúng.
Tiểu Tà mạnh dạn đưa hai tay cho Lý Tam Siêu trói.
- Ngươi...
Lý Tam Siêu kinh ngạc nghĩ thầm :
- “Hắn chịu trói như vậy hẳn là có âm mưu”.
Vì vậy lão không dám đến gần.
Tiểu Tà khích :
- Lý Tam Siêu! Ngươi sợ cái gì? Con tin ở trong tay ngươi, ngươi sợ ta giở trò sao?
Lý Tam Siêu nhất thời không biết làm cách nào. Qua một lúc, hắn quay vào phía trong thuyền, gọi lớn :
- Thuyền trưởng Đồng Anh! Ngươi đi đến bắt hắn trói lại cho ta!
- Dạ!
Tên thuyền trưởng đáp lại bằng giọng nói đầy dũng khí.
“Bốp! Bốp!”
Hai tiếng phát ra cấp tốc. Tiểu Tà đã tát vào tên thuyền trưởng hai cái, đến nỗi miệng ói máu.
Đồng Anh nổi giận hét :
- Tiểu quỷ! Ngươi chán sống rồi sao?
Tiếng nói vừa dứt hắn đã tung ra một chưởng đánh trả lại Tiểu Tà.
Thuyền trưởng Đồng Anh là một tay võ công có hạng, chỉ cần hắn nổi giận, người bình thường chưa chắc đã chịu nổi một quyền.
- Chết chưa?
Tiểu Tà tay phải vung lên đánh vào cánh tay trái của tên thuyền trưởng.
Kì quái vô cùng! Thuyền trưởng Đồng Anh bị Tiểu Tà chặt vào tay phải.
- Oa!
Đồng Anh kinh hãi kêu lên một tiếng, tay phải như bị chặt làm đôi, cảm giác đau đớn không chịu nổi. Hắn lăn ra trên ván thuyền, bộ dạng rất thê thảm.
Tiểu Tà không cần nhìn hắn, quay về phía Lý Tam Siêu, cười lớn. Lý Tam Siêu thấy vậy mặt tái xanh, vội bước lùi lại. Thật sự hắn đã sợ hết hồn, không dám khoe khoang.
Lão lẩm bẩm :
- Tiểu Tà! Ngươi dám tiến đến gần ta một bước bạn bè của ngươi trên thuyền sẽ chết tức khắc.
Tiếng nói của Lý Tam Siêu đã mềm yếu, không còn hùng khí như trước.
(adsbygoogle=window.adsbygoogle||[]).push({});
Như vậy chúng ta đi sai hướng rồi chăng?
Tiểu Tà lắc đầu :
- Không thể sai! Chính là nơi này. Nhưng ta cũng cảm giác kỳ lạ. Không lẽ bọn chúng đã dời con tin đi hết rồi sao?
Nhất Chánh Tử lên tiếng :
- Tiểu đảo này chung quanh toàn đá, sóng biển lớn như vậy tàu thuyền làm sao vào được đây?
Đồng Anh giải thích :
- Thật ra trước kia không có đường vào nhưng sau này người trên đảo dùng rất nhiều nhân lực mới mở được một con đường vào ít nguy hiểm.
Thuyền rẽ sang trái, Tiểu Tà nói :
- Đồng Anh! Ngươi dẫn đường!
Thuyền vừa cập đảo, Tiểu Tà đã nhận ra làng xóm trên đảo, nơi hắn từng đặt chân lên lần đầu.
Thuyền bị sóng dội ầm ầm, làm cho mọi người muốn ói mửa.
Trên đảo không một bóng người, các doanh trại xưa kia hầu như dỡ bỏ.
Tiểu Linh thấy vậy thất vọng nói :
- Bọn chúng bỏ chạy cả rồi.
Tiểu Tà nói :
- Bọn chúng bỏ chạy không lâu, vết tích tàn phá nơi đây còn mới.
Nhất Chánh Tử thở ra một hơi, nói :
- Dương thiếu hiệp đoán không sai! Có cần lên đảo xem không?
Tiểu Tà gật đầu :
- Chúng ta lên đảo mấy người được rồi.
Dứt lời, Tiểu Tà thi triển công phu “Phi Phụng Thủ Lâm” và “Trường Hồn Quán Nhật” thân hình như luồng hào quang phóng lên bờ.
Lập tức, mấy bóng người phóng theo. Đó là Tiểu Thất, A Tam, A Tứ, Tiểu Linh, Nhất Chánh Tử, Chu Thiên Vân, Bất Cố thần ni và Minh Độ đại sư.
Đảo Thần Tiên ba mặt bao quanh là doanh trại nay bỏ trống, gai cỏ um tùm.
Cảnh này đối với Tiểu Tà không lạ.
Tiểu Tà phân chia mọi người đi lùng xét khắp nơi, kết quả các doanh trại tuy bị đập phá, nhưng những đồ dùng còn lại không ít. Di vật của những con tin rơi vãi khắp nơi.
Tiểu Linh hỏi :
- Nơi này nghĩa phụ em đã ở sao?
Tiểu Tà nói :
- Không sai! Nhưng ông ta còn sống rất khỏe.
Tiểu Linh đau buồn nói :
- Chúng ta mau tìm cách giải cứu nạn nhân đi!
Tiểu Tà trở lại đường cũ. Mọi người chạy theo, vẻ thất vọng không ít.
Tiểu Tà hướng về Minh Độ đại sư, nói :
- Đại sư! Tôi đoán bọn chúng vừa đi khỏi nơi đây không lâu. Vườn cải còn xanh, có dấu chân người mới dẫm qua. Gió biển rất lớn, nếu qua thời gian lâu thì dấu tích sẽ bị xóa đi.
Minh Độ đại sư gật gù :
- Dương thiếu hiệp nói không sai!
Tiểu Tà cười :
- Vậy thì đúng rồi! Chúng ta lúc mới đến thấy bờ biển và bãi cát không bình thường, nhiều dấu chân còn in lại chưa bị xóa đi. Như vậy bọn chúng dời đi cách đây không lâu.
Minh Độ đại sư hỏi :
- Thời gian bọn chúng dời đi khoảng bao lâu?
Tiểu Tà đáp :
- Từ một đến hai ngày mà thôi.
Minh Độ đại sư nói :
- Quả nhiên như vậy. Dương thiếu hiệp thật sáng trí hơn người!
Tiểu Tà nói :
- Đại sư quá khen rồi! Kinh qua nhiều nên hiểu biết nhiều mà thôi.
Nhất Chánh Tử hỏi :
- Còn nguyên nhân thứ hai, thiếu hiệp giải thích làm sao đây?
Tiểu Tà nói :
- Vấn đề thứ hai có đơn giản hơn, chỉ cần để ý sẽ thấy ngay. Lúc nãy tại vườn cải tôi phát hiện lá cải còn ướt, như vậy chứng tỏ cải mới được tưới không lâu.
Mọi người nghe Tiểu Tà nói rất thán phục. Tiểu Linh giục :
- Tiểu Tà! Chúng ta đừng chậm trễ nữa! Mau nghĩ cách cứu người đi!
Tiểu Tà kêu lên :
- Đừng lo lắng! Anh đi mà!
Tiếng nói vừa dứt, Tiểu Tà đã nhảy lên thuyền, hỏi :
- Đồng Anh! Ngươi có biết mấy hôm trước có bao nhiêu thuyền ra đảo Thần Tiên không?
Đồng Anh nói :
- Tôi không rõ lắm. Có thể nơi khác cũng có tàu thuyền đi đến đảo Thần Tiên. Nếu mà có tàu thuyền thì nơi nào ra đảo Thần Tiên chẳng được. Suy đoán e không chính xác.
Tiểu Tà suy nghĩ một lúc, nói :
- Như vậy nơi lân cận đây có tiểu đảo nào cách đây nửa ngày không?
Đồng Anh gật :
- Có ba nơi. Một là Đông phương, một là Tây Nam phương, một tại Đông bắc về hướng Bắc. Chúng ta bây giờ muốn hướng về hải đảo nào?
Tiểu Tà suy nghĩ :
- Bọn chúng nếu muốn đổi chỗ nhất định không đi về Tây Nam phương mà sẽ đi xa hơn. Có thể là Đông bắc phương. Vậy thì chạy về hướng Bắc đi!
Đồng Anh nói :
- Được!
Lập tức tay lái Đồng Anh chuyển về hướng Bắc.
Quyết định như vậy vì Tiểu Tà nghĩ rằng hướng Đông bắc có Vô Danh đảo của Thần Võ môn giam cầm các con tin. Mỗi lần giam cầm các nạn nhân phải thông qua nơi đó rồi mới chuyển qua Thần Tiên đảo.
Tiểu Linh hỏi :
- Nếu chúng có ba con thuyền đi ba nơi thì chúng ta giải quyết sao đây?
Tiểu Tà rất tự tin nói :
- Không sao! Bây giờ chúng ta chia thành bốn hướng, lấy Thần Tiên đảo làm trung tâm. Từ đất liền đến phương hướng nào không cần đếm xỉa tới. Đảo Thần Tiên hướng Nam là Vô Danh đảo, nó là đích cuối cùng chúng ta truy đuổi.
Mọi người nghe Tiểu Tà phân tách rất khâm phục. Nếu như người khác thì đã rối loạn trước mê trận rồi.
Chu Thiên Vân bây giờ mới hiểu ra :
- Thì ra Dương thiếu hiệp nói đến cuộc truy đuổi trên biển chính là ở nguyên nhân này. Lão phu rất khâm phục, khâm phục!